Truyện Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full) : chương 2897
Lực lượng khổng lồ đánh vào mặt hắn, đánh mặt mũi vặn vẹo, làm hắn lăn lộn trên không, cảm giác bị trấn áp cuối cùng cũng biến mất, Mạc Đa vội vàng ổn định lại. Nhưng vừa đứng vững, bên tai lại vang lên tiếng chuông cổ quái.
Lực trấn áp vừa biến mất lại bao phủ, làm hắn vận chuyển lực lượng chậm lại. Chính khoảng khắc ngưng trệ này làm hắn lõm vào, văng ra ngoài.
Đường đường Ma Thánh, lại như bao cát không ngừng bị một tên Vu Vương đánh bay tới bay lui trên không, nhưng lại không thể chống cự, quả thật là cực kỳ sỉ nhục. Trong lòng Mạc Đa như ngọn núi lửa ấp ủ, có thể bùng nổ cơn giận bất cứ lúc nào. Quy
Dù công kích của đối phương không đủ chí mạng, nhưng xấu mặt trước hàng triệu Ma tộc, Mạc Đa không thể nào chấp nhận được.
Tất cả nguyên nhân đều là ở trên chiếc chuông cổ quái kia, chỉ là Vu Ngưu thì Mạc Đa không sợ, nhưng cái chuông cổ quái kia lại có thể trấnáp cả lực lượng Ma Thánh, làm hắn đánh mất cơ hội, sai một bước sai liên tục, hoàn toàn không còn cơ hội vãn hồi cục diện.
Mỗi lần tiếng chuông vang lên, Mạc Đa vừa kéo lên khi thể lực lượng lại bị trấn áp xuống, lại nghênh đón công kích bão táp của Dương Khai. L
O
Chỉ trong vòng 1 nén nhang, Dương Khai đã công kích Mạc Đa hơn ngàn lần, mỗi lần đều dùng hết sức, đủ để miểu sát Đế Tôn Cảnh bình thường. –
Nhưng công kích dày đặc như vậy lên người Mạc Đa, lại chỉ làm hắncó vẻ thê thảm mà thôi, thậm chí hắn còn không có dấu hiệu trọng thương, mặc kệ ngực lõm xuống cỡ nào, xương gãy bao nhiêu cái, đều có thể khôi phục lại trong thời gian cực ngắn.
Ma Thánh Mạc Đa, có sức sống vô cùng cứng cỏi!
Dương Khai cả người mỏi mệt, thở hổn hển, thực lực sau khi long hóa đương nhiên tăng mạnh, nhưng tiêu hao cũng tăng gấp đôi. Huống gì mỗi lần đảnh ra đều phải sử dụng Sơn Hà Chung, cũng là gánh nặng không nhỏ, nếu không phải hắn có nội tình hùng hậu, đã sớm kiệt sức mà chết.
Nhưng hắn vẫn không vội, hắn đang chờ cơ hội, chờ cơ hội một đòn quyết thắng.
Cơ hội nhanh chóng tới.
Mạc Đa đã bị chà đạp đến cuồng bạo, mặt dữ tợn vặn vẹo, nghiến răng ken két, hai mắt đỏ sẫm, giống như mất lý trí.
Sơn Hà Chung lại vang lên, sóng âm thấy được đánh về phía Mạc
Đa,
2
Nhưng lần này Dương Khai có vẻ không nắm chắc thời cơ, sóng âmđánh vào, Mạc Đa đã tránh né trước. Không bị Sơn Hà Chung trấn áp, cuối cùng hắn có thể buông tay chân đối phó Dương Khai, hắn nhe răng cười gằn, ma khí tuôn trào, lao về phía Dương Khai.
Dương Khai cũng thể hiện vẻ bối rối, vội vàng lùi bước, nhưng không thể giật ra khoảng cách với Mạc Đa..
Mạc Đa bay lên đầu hắn, một chưởng chụp xuống, trong bàn tay phun trào khí tức hủy diệt, bao phủ Dương Khai. 21
F Ngay lúc này, Dương Khai khoát tay, Huyền Giới Châu bay ra, theo khống chế, lập tức ẩn vào hư không, đồng thời giữa hắn và Mạc Đa xuấthiện đường hầm lốc xoáy.
Thần niệm trào ra như thủy triều, bao trùm Mạc Đạ, hóa thành tấm lưới, mà Mạc Đa là con cá lớn bên trong. C
Dương Khai hừ nặng, hai chân đính vào mặt đất, vận chuyển lực lượng thần hồn kéo lưới bắt cá.
Chỉ cần túm được Mạc Đa vào trong Tiểu Huyền Giới, vậy hắn có thể nắm giữ sống chết của Mạc Đa cho dù hắn là Ma Thánh thật sự, nhưng cũng chỉ phát huy được 7 phần lực lượng, ở trong Tiểu Huyền Giới sẽ không phải đối thủ với mình.
Mấu chốt là phải kéo được Mạc Đa vào trong Tiểu Huyền Giới.
Lốc xoáy xuất hiện, Mạc Đa biến sắc, cũng ý thức được, trong lòng sinh ra báo động, hắn vội thu tay lùi lại, nhưng không gian xung quanh đông đặc, lọt vào vũng bùn, làm hắn không thể giãy ra được.
Đông đặc như thế, là Dương Khai bao phủ thần hồn còn thêm thần thông không gian.
Mạc Đa nhanh chóng ứng biến, lực lượng thần thức cấp bậc Ma Thánh trào ra, hóa thành mũi nhọn điên cuồng đâm ra xung quanh.
Lực lượng thần hồn của Dương Khai ngưng tụ ra tấm lưới lớn lập tức thủng lỗ chỗ, không chỉ vậy, thần hồn cũng bị trọng thương, tai mắt mũi chảy máu, nhìn cực kỳ đáng sợ.
– Đúng là ngu xuẩn, lại đấu lực lượng thần hồn với ta?
Mạc Đa lấm như nắm chắc phần thắng, vẻ mặt châm chọc, cũng không vội thoát ra, hắn phát hiện Vu Ngưu này mua dây tự trói, lại đi dùng lực lượng thần hồn vây khốn mình.
Giao chiến vô hình đang diễn ra, thần hồn của Dương Khai bị thương ngày càng nghiêm trọng, tấm lưới vô hình đã sớm vỡ vụn, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Mạc Đa châm chọc chuyển thành chấn động, bởi vì Dương Khai kiên trì đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Thần hồn là căn nguyên của mỗi sinh linh trí tuệ, nếu như thần hồn bị tổn thương nghiêm trọng, sinh linh có thể biến thành xác không.
Công kích của hắn cuồng bạo dày đặc, theo lý mà nói Vu Ngưu đã sớm mất hết thần thức, biến thành ngu ngốc rồi. Nhưng hắn phát hiện sự thật không như thế, Vu Ngưu sắc mặt dữ tợn, rõ ràng đang chịu đựng đau đớn thần hồn, nhưng lý trí vẫn tỉnh táo.
Có thứ gì bảo hộ thần hồn của hắn!
Mạc Đa cuối cùng là Ma Thánh, tuy rằng không biết Ôn Thần Liên, nhưng trong thời gian cực ngắn liền đoán ra được chân tướng.
Chính vì có Ồn Thần Liên, mới làm Dương Khai dám dùng cách này liều chết với Mạc Đa.
Mạc Đa cũng chấn động hưng phấn vì suy đoán này, hắn mạnh mẽ vận chuyển lực lượng thần hồn, nhìn thẳng vào mắt Dương Khai, ánh mắt thâm thúy như nhìn xuyên mọi che chắn, nhìn thấy mọi bí mật trong thức hải của Dương Khai.
Bảo vật có thể bảo hộ được thần hồn bất diệt, cũng đáng xem đối vớihăn.
Đúng lúc này, vẻ mặt đau đớn của Dương Khai toát ra tươi cười quỷ di.
Mắt trái chợt hóa thành ánh sáng vàng, uy nghiêm dọa người, tiếp theo nụ hoa sen chợt lóe lên, lao vào trong thức hải của Mạc Đa.
Mạc Đa giận dữ hừ một tiếng, đang muốn ngăn cản bí thuật Sinh Liên, lại hoảng sợ phát hiện tấm lưới lớn vốn bị mình phá hủy lại mạnh mẽ kéo về, lực lượng mạnh mẽ làm hắn suýt không phòng bị được, kéo hắn vào trong lốc xoáy.
Mạc Đa kinh hãi, thân thể lao về phía cửa vào Huyền Giới Châu, đồng thời bí thuật Sinh Liên bộc phát trong đầu hắn, làm đầu hắn đau
muốn nứt ra.
Nếu để đối phương thành công, vậy mới là sỉ nhục. Tuy rằng Mạc Đa không biết lốc xoáy này đi tới đâu, nhưng nhìn Dương Khai dốc hết sức kéo mình vào, cũng biết tuyệt đối không phải chỗ tốt lành, có khi vào rồi sẽ không ra được nữa.
Hắn cố nén đầu đau đớn, quát lớn: – Đủ rồi!
Một tiếng gầm rú, chấn động khắp chốn
Lực lượng kéo hẳn chợt khựng lại, cùng lúc, trên bầu trời chiến trường Thánh giá, một hào quang màu đen lao xuống, nhập vào người Mạc Đa.
Khí thế vốn đã khủng bố của Mạc Đa, ầm ầm tăng vọt.
hủng bốc
Sắc mặt Dương Khai đại biến, miệng đầy chua xót, còn hơn cả nuốt trái đắng.
Nó
Hắn dốc hết thủ đoạn, sắp thấy kéo được Mạc Đa vào Tiểu Huyền
Giới rồi tùy ý mà làm, nhưng không ngờ vào lúc cuối cùng, Mạc Đa triệu tập lực lượng phân thân trở lại. Hiện tại, Mạc Đa là một vị Ma Thánh chân chính, Ma Thánh đỉnh phong..
Cục diện giằng co nháy mắt bị phá vỡ..
Khôi phục lực lượng, Mạc Đa còn chưa ra tay, chỉ riêng khí thế tăng vọt đã chấn tan lực lượng thần hồn cùng thần thông không gian của Dương Khai
Trên chiến trường, hàng triệu Ma tộc cùng đại quân Man tộc đồng loạt quay đầu nhìn sang, thấy cảnh tượng cả đời khó quên.
Một cái bóng đen đột nhiên sừng sững giữa hư không, rồi nhanh chóng phình to ra.
3 trượng, 5 trượng, 10 trượng, 20 trượng.
Cao lớn lên chừng 30 trượng, bóng đen mới dừng lại.
Mạc Đa hóa thân thành quái vật khổng lồ, đầu mọc hai sừng, hơi mong, mũi nhọn, như chọc thủng bầu trời, hai chân to lớn, đứng thẳng trên mặt đất, vạn vật thế gian đều vô cùng nhỏ bé trước mặt hắn. Thân thể như đúc bằng đồng, tỏa ra hào quang kim loại, trong mũi phun ra một hơi, không trung xuất hiện lốc xoáy thấy được.
Ma Thánh Mạc Đa, sau khi khôi phục toàn bộ toàn bộ lực lượng, hóa thành quái vật như bò, ma khí đày đặc quay quanh thân thể to như núi của hắn, cuộn trào như sống dậy.
Dương Khai đã không thấy bóng, ngay cả Huyền Giới Châu cũng biến mất. _ O N
Ngay khi Mạc Đa khôi phục lực lượng, hắn đã ẩn nấp tung tích.
Con mắt to như cửa sổ của Mạc Đa tùy ý quét qua, liên đâm thủng hư không, tìm được bóng dáng bỏ chạy của Dương Khai.
Hắn nhổ một cọng lông trên người mình, nhẹ nhàng nắm lấy như cầm một cây kim.
Rồi ném cọng lông về phía trước, rất là tùy ý.
———-o0o–
Danh Sách Chương: