Hôm nay tác giả cũng chỉ lên được 2 chương các bác ạ, em cũng muốn lên nhiều và full nhưng tác giả chưa xong và phải bám theo lịch lên họ. Cả nhà thông cảm. Em có để 1 số truyện tương tự ở dưới, mình đọc trong lúc chờ nhé.
Trong tích tắc, hai thần cõt dung hợp vào nhau, lại mọc ra máu thịt mới!
Một cơ thế hoàn hào giống hệt Lạc Khuynh Thành xuất hiện trước mắt!
Điếm khác biệt duy nhất là giưa đòi lòng mày có thêm khí hoàng giá ngạo mạn thiên hạ!
Thần hồn cúa Lạc Khuynh Thành lên trước một bước, tiến vào trong cơ thế.
Nhìn thấy Diệp Băc Minh đi ra khói đại điện, Vương Thân Cương mau chóng đi đến: “Cậu nhóc Diệp, tình hình thế nào?”
“Cậu tìm được thần hồn cúa cô Lạc chưa?”
Diệp Bấc Minh lâc đầu: “Đại su tỷ rất có thế là người luân hồi, thần hồn của cỏ ấy không ờ trong đài đoạn hồn!”
“Người luân hồi?”
Vưong Thần Cương cùng ngẩn người.
Diệp Bâc Minh cau mày: “Nhưng người khác đáu?”
Vưong Thán Cương nói: ‘Tôi khòng biết cậu còn lâu lâu nưa mới có thể ra ngoài, cho nên bào họ về học viện Viền Cố trước rỏi!”
“Nhà họ Phó nhăm vào cậu, bây giờ khòng biết nhà họ Diệp tình hình thê nào!”
“Những người có liên quan đến cậu ở lại học viện Viên Cố vân an toàn hon!”
Diệp Bắc Minh nhìn Vương Thần Cương: “Câm
ơn tiền bối!”
Vưong Thân Cương cười: “Chẳng phái là vì muổn nịnh bọ tên nhóc cậu ư, chi cần có cậu ớ học viện Viễn Cố!”
“Cho dù làm nhiều hon nửa củng đáng!”
Diệp Bầc Minh không nói nhiêu nữa: “Đi thòi, chúng ta cung về học viện Viẻn cổ!”
“Được!”
Hai người mau chóng ròi đi, vừa rời khói thành Thiên Dung.
Một luồng khí tièu sát khùng bốtừtrẻn trời giáng xuổng, cùng với một bàn tay khò gáy nghiên áp xuống!
“Cậu nhóc Diệp, cấn thận!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Phập!
Diệp Bắc Minh trực tiếp bay đi, phun một ngụm máu tươi trong không trung!
Đập mạnh xuống đất.
TỐC độ quá nhanh, ngay cà Diệp Bác Minh ciing không phàn ứng lại!
“Cậu nhóc Diệp!”
Vưong Thân Cương xông đến, dìu Diệp Bắc Minh đứng lên!
Liên sau đó.
Đám người Phó Toàn Thịnh tư trong bóng tối đi ra, một ỏng lão áo xanh đứng phía trước!
Hốc mat sâu hoắm!
Sống mùi khò gầy!
Hàm răng cảng nát, giổng như một cái xác khô: “Cậu chính là Diệp Băc Minh phái không?”
“Tòi cho cậu thời gian ba hoi thờ đế suy nghi, giao ra thanh kiêm mà cậu sử dụng, theo tòi về nhà họ Phó!”
“Hoặc là, bây giờ tôi nghiên chết cậu giống như nghiền chết một con kiến!”
“Rồi mang thanh kiếm đó đi!”
“Ba! Hai! Một!”
“Chọn đi!”
“Cảnh giới chân thần đỉnh phong!”
Vưong Thân Cưong như thấy đại địch trước mắt, mí mát giật mạnh: “õng là Phó Thí Thiên, một trong năm vị lâo tổ cúa nhà họ Phó?”
Ông lão giống như xác khô cười ngạo mạn: “Vương Thần Cương, ông còn nhận ra lão phu há? Rất tốt!”
“Xem ra học viện Viền Cổ vần không kém đến mức phi lý!”
“Đâ nhận ra lằo phu, còn không mau cút đi!”
Vưong Thằn Cương bất chấp lén tiếng: ‘Tiền bối, người này là người của học viện Viên Cố tòi…”
Phó Thí Thiên lạnh lùng cười: “Lão phu có bão cậu giái thích không? Cút!”
Giơ tay đập một cái!
Một cánh tay lớn màu xanh đáng sợ đè xuống!
Vương Thần Cương bay đi tại chò, phun ra ngụm máu tươi!
Cơ thế như nứt ra!
Diẻp Bắc Minh xông đến: ’Tiên bối, ông thế nào rồi?”
Sầc mặt Vương Thần Cương tái nhợt, mau
chóng nói: “Cậu nhóc Diệp, Phó Thí Thiên đến vì cậu, chốc nữa tôi giữ chân ông ta!”
“Bây giờ cậu về thành Thièn Dung với tổc độ nhanh nhất, nhà họ Phó ỏng ta tuyệt đôi không dám ra tay ở thành Thiên Dung!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không được, tiên bối, ông sẽ chết đấy!”
“Nơi này cách thành Thiên Dung không xa, chúng ta nhất định có thể an toàn quay lại!”
Vưong Thần Cương quay đầu, nhìn về hướng thành Thiên Dung một cái.
Khoảng cách ngàn mét, lại như rãnh trời!
Ông ta cười, lầc đầu: “Cánh giới chân thần đỉnh phong, chúng ta không có cơ hội!”
“Cơ hội duy nhất, là tôi giữ chân ông ta, cậu chạy đi!”
Diệp Bâc Minh gào lên trong lòng: ‘Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ra tay giết tên chó Phó Thí Thiên này cho tỏi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Cậu nhóc, thành Thiên Dung cỏ liẻn hệ với thần giới, bán tháp đả cảm nhận được!”
“ít nhất có hàng chục thần niệm cám ứng thành Thiên Dung mọi lúc mọi nơi, một khi bản tháp ra tay!”
“Cậu có tin trong vòng mười hơi thờ, sẻ có mây chục người khúng bổ hơn Phó Thí Thiên gấp vạn lãn đến không!”
“Đến lúc đó đừng nói là cậu, ngay cá bân tháp cung phái xong đời theo!”
Trái tim Diệp Bắc Minh trùng xuống đáy: “Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không trà lời
Nhìn thấy vê mặt của Diệp Bầc Minh, Vưong Thần Cương cười: “Cậu nhóc Diệp, chết thi có gì đáng sợ?”
“Vưong Thân Cương tôi đả sống mười báỵ ngàn nẳm, chưa từng gặp thiên tài như cậu!”
“Nếu cậu chết mới là tốn thất lớn nhất cúa học viện Viến CỒ, hứa với tôi, cậu nhất định phái sống!”
Diêp Bãc Minh đó con mắt.
Truyện đã full
Bác gia tái thế : https://Tamlinh247.com/truyen/bat-gia-tai-the/
Vô thượng luân hồi chi môn: LINK ĐỌC
Tổ Thần Chí Tôn: LINK ĐỌC
Đang ra, có nhiều chương
Vứt bỏ chàng rể ngốc: LINK ĐỌC
Cao Thủ Tu Chân: LINK ĐỌC
Kiếm vực vô địch: LINK ĐỌC
Tuyệt thế thần y: LINK ĐỌC