“Nhưng tên nhóc này rất thông minh, lại biết tại sao chúng ta đến đây”.
Osborn ném điếu xì gà, dẫm dập tắt: “Victor, anh là kỵ sĩ rồng của Jerusalem, đứng thứ bốn mươi bốn bảng xếp hạng ngầm”.
“Cũng chỉ tương đương với tôi! Có gì đáng cười chứ?”
Bỗng nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Năm mươi người đứng đầu bảng xếp hạng ngầm, thực lực đều trên võ thánh đỉnh phong sao?”
Osborn lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bọn tao nói chuyện, ai cho phép mày xen vào hả?”
Quát lên một tiếng: “Quỳ xuống!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Với hai chữ này, mày đã là người chết”.
“Ha ha ha!”
Osborn cười đến chảy nước mắt: “Victor, tên nhóc này rất thú vị, hay là, anh giết hắn đi?”
Victor lắc đầu: “Không không không, để anh thì hơn”.
Osborn cười hung dữ một tiếng: “Anh lên đi, giết con sâu như này, không có nghĩa lý gì!”
“Tên này ngoài cứng miệng, hình như chẳng có chút năng lực nào”.
“Để anh giết thì hơn, tôi đứng xem”, Victor vẫn lắc đầu.
Như một quý ông khiêm nhường!
Hai người vốn chẳng coi Diệp Bắc Minh ra gì, giống như đang chơi game vậy.
Giọng điệu mang theo vẻ chế nhạo và đùa cợt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, lóe lên sát ý băng lạnh: “Hay là, cả hai cùng lên đi?”
Soạt!
Ánh mắt của hai người lập tức dồn đến.
Victor hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, mày chán sống rồi hả?”
Osborn trực tiếp ra tay: “Ai cho phép mày nói? Tao phải vặn cái đầu của mày!”
Soạt!
Hắn dậm chân, nền đá dưới đất ầm ầm nổ tung.
“Vừa hay thử cảnh giới võ tông, có thể tự mình giết được võ thánh đỉnh phong hay không!”