Người đàn ông trung niên đáp lại, có chút kinh ngạc.
Đôi nam nữ này là ai?
Lại khiến cô cả coi trọng như vậy?
Diệp Bắc Minh nhìn cô gái này.
Trong lòng lập tức có đánh giá!
Gái hồng lâu!
Rất giỏi trong việc chú ý cảm xúc của người khác.
Chỉ dùng hai ba câu liền khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Thi Âm, chúng ta nhiều năm không gặp, cô đã tiến vào Võ Thánh đỉnh phong rồi!”
Cô gái tiến lên nắm cổ tay Lăng Thi Âm, kéo tay cô ta muốn đi vào thương hội nhà họ Ngô.
“Thiếu chủ, mời anh!”
Lăng Thi Âm vội nói: “Vị này chính là người bạn tôi đã nói với anh, cô cả thương hội nhà họ Ngô, Ngô Khinh Diên”.
“Thiếu chủ?”
Ngô Khinh Diên sững sờ, nhìn Diệp Bắc Minh: “Thi Âm, người này chẳng lẽ là một thiên tài của người nhà họ Lăng cô?”
“Ha ha ha!”
Lăng Thi Âm đang muốn giải thích, tiếng cười của một người đàn ông truyền tới: “Lần trước tôi tới thương hội nhà họ Ngô, cô Khinh Diên cũng chẳng đích thân nghênh đón thế này”.
“Hôm nay rốt cuộc có vị khách quý nào đến, khiến cô Khinh Diên đích thân ra đón người?”
Một chiếc xe cổ dừng trước của lớn thương hội nhà họ Ngô.
Hai người đi về phía cửa lớn thương hội.