“Người đâu, bắt lại cho tôi, sống chết bất luận tội!!!”
“Rõ!”
Một giọng nói u ám vang lên.
Đột nhiên, một lão giả lao ra từ trong đám người, Võ Đế sơ kỳ, tốc độ nhanh đến cùng cực!
Ông ta một bước xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, gằn giọng: “Nhóc con, dám ở chỗ tao…”
Phụt!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nghe ông ta nói nhảm, giơ tay lên chính là một kiếm.
Trong nháy mắt cơ thể người này nổ tung, sương máu đầy trời!
“A!!!”
Võ giả vây xem cũng theo bản năng hét lớn.
Mẹ!
Mẹ kiếp!
Mẹ nó chứ!!!
Đây chính là một Võ Đế, dù sát thần có lợi hại, vậy mà một kiếm có thể giết chết một Võ Đế trong nháy mắt?!!!
Quá sợ hãi, quá kinh khủng!
Hôm đó Diệp Bắc Minh giết Tô Lăng Vân ở thành Hoàng Phong, chủ yếu là vì khi ấy không có cao thủ Võ Đế ở đó.
Mặc dù cái tên sát thần Diệp Bắc Phong vang dỗi, nhưng mọi người cho rằng anh đã lợi dụng sự vắng mặt của Võ Đế.
Hôm nay.
Một Võ Đế đang sống sờ sờ lại bị một kiếm giết trong nháy mắt, mọi người lại có thêm một tầng nhận biết về sát thần này!
“Mày!!!”
Phương Vĩnh Tín sững sờ, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra ngoài, hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước: “Rốt cuộc mày là ai? Diệp Bắc Phong, nhà họ Phương tao và mày không thù không oán!!!”
Phương Vĩnh Tín rất thông minh.
Đầu tiên đưa ra đạo lý lớn!
“Hơn nữa, đã hơn hai mươi năm trôi qua, tha được cho người ta thì nên tha!”