Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Minh Nhi, đây không phải là tượng điêu khắc con”.
“Đây là bức tượng chúa cứu thế cứu nhà họ Diệp mà tổ tiên nhà họ Diệp điêu tạc theo lời dự đoán!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chúa cứu thế cứu nhà họ Diệp?”
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Đúng thế, sau khi tổ tiên nhà họ Diệp đến đây, xây dựng nhà họ Diệp ở đây, và dựng nên bức tượng này”.
“Cũng chính vị tổ tiên này, đã mang Long Đế Quyết về cho nhà họ Diệp!”
“Đồng thời, ông ấy để lại một câu, tương lai nếu có một người giống y hệt bức tượng này”.
“Thì cậu ta chính là gia chủ nhà họ Diệp kế nhiệm!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Không nói gì.
Diệp Nam Thiên nói tiếp: “Vốn dĩ, khi mẹ của con lớn lên, càng ngày càng giống bức tượng này”.
“Cũng thể hiện ra thiên phú võ đạo kinh người, ông còn cho rằng Thanh Lam chính là chúa cứu thế của nhà họ Diệp!”
“Nhưng dù sao Thanh Lam cũng là con gái, không phải là đàn ông như tổ tiên nói”.
Ông ta dừng một chút.
Ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Bắc Minh!
“Minh Nhi, ông ngoại nằm mơ cũng không ngờ, con lại là chúa cứu thế của nhà họ Diệp!”
Ông ta hít thở gấp, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Bắc Minh: “Con có biết, lúc ông nhìn thấy con, ông vui mừng thế nào không?”
“Cuối cùng nhà họ Diệp khởi dậy rồi!”
“Cuối cùng nhà họ Diệp không cần trốn nữa rồi!’
“Cuối cùng nhà họ Diệp có thể nở mày nở mặt rồi!”
Diệp Nam Thiên hưng phấn hô lớn.
Trong lòng dao động, không biết đang nghĩ điều gì.