Trước mắt dường như xuất hiện một đám sương mờ!
Tất cả manh mối đều mất!
Bên tai vang lên tiếng gào thét của Bát vương gia: “Chu thái sư! Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”
“Mày còn dám giết cả thái sư của Đại Chu tao!?”
“Người đâu, bắt lại cho tôi!”
Soạt!
Mấy chục thị vệ định ra tay.
Chu Lạc Ly cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi xem ai dám?”
Một luồng khí thế cường mạnh nổi lên!
Soạt! Soạt!
Hai bà lão phía sau cô ấy bước ra một bước.
Khí tức cường mạnh chấn áp mấy chục thị vệ sượt sượt lùi lại, vẻ mặt kinh sợ!
Bát vương gia tức đến tối mặt: “Lạc Ly, cô coi thường quốc pháp?”
Chu Lạc Ly mỉm cười: “Bát thúc, quốc pháp Đại Chu, không dùng cho Vương hầu và hoàng tộc!”
Bát vương gia cười lạnh lùng: “Thế thì đã làm sao? Diệp Bắc Minh không phải là vương hầu, cũng không phải là hoàng tộc!”
Chu Lạc Ly cười một cách đầy ý sâu xa: “Xem ra Bát thúc không được nhanh nhạy tin tức lắm!”
“Phụ hoàng đã hạ chỉ, cho tiểu sư đệ của tôi kế thừa vương vị của quận vương Ám Dạ, thế tập võng thế!”
*thế tập võng thế: tước vị đó truyền đời mà không bị giáng tước.
“Về mặt ý nghĩa nào đó, tước vị của tiểu sư đệ còn cao hơn Bát thúc một bậc đấy!”
Đồng tử của Bát vương gia chấn động: “Cô nói cái gì?”
“Làm sao có thể!”
Chu Lạc Ly cười không nói gì.