Lúc này.
Mọi người khôi phục bình thường khỏi bị định thân.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Hình như thái tử đã hạ lệnh đưa Thiên Quân Lâu cho Diệp Bắc Minh?"
"Vì sao thái tử lại làm như vậy?"
Cho dù thế nào mọi người cũng đều không thể nhớ ra được, cứ như có một phần trí nhớ bị cắt bỏ vậy.
Nhưng mà.
Bọn họ còn nhớ rõ cảnh tượng Chu Huyền hạ lệnh để Thiên Quân Lâu thuộc về Diệp Bắc Minh.
Ngoài ra hình như còn có cả hai ông lão nữa?
Bóng người vô cùng mơ hồ, cho dù như thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh: "Chú Đức, từ giờ trở đi mọi người hãy tiếp nhận Thiên Quân Lâu đi!"
Các lão binh Diệp Chính Đức kích động tiến lên: "Tuân lệnh, vương thượng!"
Diệp Bắc Minh không thích cách xưng hô này lắm: "Đừng gọi tôi là vương thượng, cảm giác là lạ".
"Gọi tên tôi hoặc là cậu Diệp là được".
"Cậu Diệp?"
Đám người Diệp Chính Đức sửng sốt, nhưng vẫn cung kính gật đầu: "Vâng, cậu Diệp!"
Những người khác đều rời khỏi Thiên Quân Lâu.
Lúc này, giọng nói vội vàng của một người phụ nữ truyền đến: "Tiểu sư đệ!"
Diệp Bắc Minh nhìn lại.
Tứ sư tỷ Chu Lạc Ly vội vã tiêu sái đi đến, cô ấy đánh giá Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới một lần thật kỹ càng.
Còn cẩn thận kiểm tra trên người anh.
"Có bị thương không?"
"Vết thương ở chỗ nào?"
"Chị nghe nói em và Chu Huyền xảy ra xung đột, cho nên mới vội vã chạy đến!"
"Em không sao chứ?"
Chu Lạc Ly vô cùng khẩn trương, hoàn toàn không hề có chút khí thế nữ vương khi đối mặt với người khác.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tứ sư tỷ, em không sao".
"Tổng cộng có mấy chục nhà, chắc hẳn đều đã bị những gia tộc khác chiếm đoạt mất rồi".