Phập! Phập! Phập!
“Vãi!”
“Là trái tim của chân long!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế cùng lên tiếng.
Lúc chiếc hộp sắt mở ra.
Trong một tòa nhà cực kỳ cổ xưa.
Mấy ông lão bỗng mở đôi mắt: “Khí tức của chân long!”
“Hai mươi năm trôi qua, cuối cùng khí tức của chân long lại xuất hiện rồi!”
“Ha ha ha, cơ hội của chúng ta đến rồi!”
“Uống long huyết, chúng ta nhất định có thể đột phá cảnh giới Vực Chủ rồi!”
“Không tiếc mọi giá, nhất định phải tìm được vị trí của long huyết!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Mấy bóng hình bay vút lên trời.
…
Diệp Bắc Minh nhìn trái tim đỏ tươi đó, hơi kinh ngạc: “Trái tim của chân long? Trái tim rời khỏi cơ thể vậy mà vẫn còn đập!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Cậu nhóc, cậu đúng là cực kỳ may mắn đến nghịch thiên!”
“Đừng đợi nữa, mau chóng nuốt chửng trái tim chân long này đi!”
“Nó có lợi cực lớn với cậu!”
Long Đế đố kỵ đến muốn chết: “Vãi, Diệp Bắc Minh, tại sao bản đế không có người bố lợi hại như vậy?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!”
Không hề do dự, trực tiếp nuốt chửng.
Khoảnh khắc long huyết tiến vào cơ thể anh, Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung.
Một luồng khí tức cường mạnh bùng nổ.