Chỉ cần có thể để Diệp Bắc Minh học được đạo tàn sát, bảo bà ấy quỳ xuống thì sao chứ?
Bà ấy cong hai gối chuẩn bị quỳ xuống.
Đột nhiên.
Một đôi tay bắt lấy bả vai của Lãnh Nguyệt, không để bà ấy quỳ xuống mà trực tiếp ngăn bà ấy lại.
Lãnh Nguyệt quát lớn một tiếng: "Minh nhi, cháu làm gì thế?"
Diệp Bắc Minh lại lắc lắc đầu: "Dì Nguyệt, nếu vì để cháu có thể học tập đạo tàn sát chó má gì đó với Sát chủ này".
"Bởi vậy mà bắt dì phải quỳ xuống, cháu thà không học còn hơn!"
"Chúng ta đi thôi!"
"Cái gì?"
Lãnh Nguyệt sửng sốt.
Ầm!
Cùng lúc đó, cửa đá phát ra một tiếng nổ, ầm ầm mở ra: "Tên kia, cậu nói cái gì?"
Ầm!
Một sát ý khủng bố bộc phát ra từ trong cửa đá.
Trong phút chốc, nhiệt độ toàn bộ Sát phong đã giảm xuống dưới điểm đóng băng.
Tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà run rẩy, cứ như đang đặt mình trong Địa Ngục Cửu U vậy!
Một người phụ nữ mặc đồ màu đỏ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, cậu lặp lại lần nữa!"
Diệp Bắc Minh căn bản không thèm để ý đến cơn giận của cô ta: "Tôi! Nói! Là! Đạo! Tàn! Sát! Của! Bà! Là! Thứ! Chó! Má!"
"Chỉ bằng một chút sát ý này của bà mà còn muốn bắt dì Nguyệt của tôi quỳ xuống cầu xin bà ư?"
"Không bằng bà quỳ xuống cầu xin tôi, để tôi dạy bà đạo tàn sát của tôi?"
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh dẫm chân xuống đất một cái thật mạnh.
Trong phút chốc!
Vèo!