“Diệp Bắc Minh, lão phu phải giết!”
“Thanh Huyền Tông, lão phu sẽ thu!”
“Lựa chọn của các người là phục tùng, hay là chết?”
Mọi người trợn mắt há mồm!
Hối hận không thôi!
Bọn họ đã đánh giá thấp lòng tham của lão quỷ Hắc Sơn rồi!
Mã trưởng lão mặt xám như tro tàn!
Người phụ nữ trung niên thì ngây như phỗng!
Vương trưởng lão khóc không ra nước mắt mà truyền âm: “Sớm biết như vậy, còn không bằng đặt tiền cược lên trên người Diệp Bắc Minh! Bây giờ thì xong cả rồi!”
Mã trưởng lão có một loại xúc động muốn hộc máu: “Làm sao bây giờ! Biết thế đã không làm rồi!”
Người phụ nữ trung niên cắn răng: “Hiện giờ còn có thể làm gì được nữa? Đâm lao thì phải theo lao thôi!”
“Có lão quỷ Hắc Sơn trấn giữ Thanh Huyền Tông, chúng ta có lẽ sẽ bị hạn chế bởi lão ta, nhưng địa vị của Thanh Huyền Tông nhất định cũng sẽ tăng lên rất nhiều!”
Vài người thương lượng một phen.
Lão quỷ Hắc Sơn cười lạnh: “Lão phu không có nhiều kiên nhẫn đâu, nêu ra lựa chọn của mấy người đi?”
Vài người liếc nhìn nhau.
Không chút do dự quỳ xuống đất!
“Tham kiến lão tổ Hắc Sơn!”
“Ha ha ha!”
Lão quỷ Hắc Sơn cười đến mức bả vai run run: “Mấy người trái lại cũng thông minh đó, nếu như mấy người chọn bao che cho Diệp Bắc Minh!”
“Thanh Huyền Tông sẽ biến mất khỏi thế giới này!”
“Tôi tên là Ân Hồng Mai, là người của nhà họ Ân, một trong mười gia tộc sáng lập ra Thanh Huyền Tông!”