Tôn Thiến không chần chừ nữa, coi Huyết Sâm mười ngàn năm như hoa quả, ăn sạch.
Một giây sau, trên bụng cô chợt lóe lên ánh sáng đỏ rồi biến mất, toàn bộ bị thai nhi hấp thu.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp giật giật: "Này là xong rồi?"
Một gốc cây Huyết Sâm mười ngàn năm vô cùng quý giá.
Nhưng ngay cả cái bọt nước cũng không nổi lên!
Ngân La che miệng cười trộm: "Cậu chủ, cái này chỉ như muối bỏ bể, cậu chủ nhỏ còn muốn ăn nhiều thứ..."
Chưa nói xong một câu.
Ngân La đột nhiên biến sắc!
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời!
"Ai?"
Chợt.
Ầm ầm!
Bầu trời truyền đến một tiếng nổ rung trời.
Một giây sau, nước biển sôi trào, hơn chục ngàn con ma thú xung quanh đảo đồng thời lao ra từ biển sau, con nào cũng vô cùng kiêng kỵ nhìn lên bầu trời.
Một khe hở không gian trống rỗng xuất hiện, bên trong lộ ra một lối đi.
Từ trong đó, có năm lão già đi ra.
Ba người trong đó, một người lùn, một người mặt dài, còn có một người chột mắt!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lập tức ứa máu, đỏ bừng!
Dù nằm mơ anh cũng ghi nhớ mấy người kia.
Đúng là bọn họ giết vào trong sơn cốc, khiến mẹ bị thương nặng rồi bắt bà ấy đi.
Lão già lùn động động bả vai: "Tùy tiện thế mà cũng tìm được?"
Lão già mặt dài nhìn chằm chằm: "Người phụ nữ mang thai kia ở nơi này!"
"Ồ, Thanh niên này là... Diệp Bắc Minh?"
Lão già chột mắt sững sờ, chợt cười to: "Ha ha ha! Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, được đến lại chẳng phí công!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng nhắc nhở: "Thần Đế! Năm người Thần Đế!"
....
....
"Năm người Thần Đế, thật sự rất nể mặt tôi đó!"
Diệp Bắc Minh không sợ chút nào, chiến ý trong con ngươi dâng trào.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Cậu đừng quá lo lắng, cảnh giới của bọn họ bị áp chế".
"Cảnh giới bị áp chế? Chuyện gì xảy ra vậy?"