Nhưng khi nghe thấy tin tức của Diệp Bắc Minh, Nam Cung Uyển lại chủ động chạy tới chỗ anh ta?
Một lòng đố kỵ vô danh thiêu đốt trong lòng!
Nam Cung Uyển thúc giục: “Nói mau!”
Vẻ mặt Mục Hàn có chút khó coi: “Uyển Nhi, em như vậy thật là khiến anh quá thất vọng!”
“Em muốn biết tin tức của cậu ta? Được, anh sẽ nói cho em!”
“Diệp Bắc Minh không biết sống chết, xông vào ngục giam Trấn Hồn...”
Anh ta nói hết tất cả tin tức bên ngoài cho Nam Cung Uyển!
Nam Cung Uyển ngây người: “Sao có thể... Anh ấy… bây giờ anh ấy như thế nào rồi?”
Mục Hàn nhe răng cười nói: “Thế nào ư? Cậu ta đã bị phế đi, vậy mà em còn quan tâm đến cậu ta?”
“Thân là người tu võ, chẳng lẽ em không biết chân nguyên khô kiệt sẽ thế nào sao?”
Nam Cung Uyển nóng nảy: “Không được, tôi muốn đi tìm anh ấy!”
Nói xong cô ta liền chạy ra ngoài phòng.
Mục Hàn vô cùng giận dữ: “Cậu ta đã biến thành một tên tàn phế rồi mà em còn muốn đi tìm cậu ta?”
Ầm!
Một khí tức cường đại thổi đến, đóng chặt cửa phòng lại.
Nam Cung Uyển quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Mục Hàn đỏ rực mắt đi về phía cô ta: “Mục Hàn, anh muốn làm gì?”
Mục Hàn phun ra một chữ: “Em!”
Nói xong, anh ta nâng tay lên chộp về phía quần áo của Nam Cung Uyển!
Lúc bàn tay của Mục Hàn sắp đụng vào Nam Cung Uyển, một lực lượng cực kỳ lạnh lẽo đánh úp lại.
Ầm!
Ngọn lửa màu lam thiêu đốt.
“A!”
Mục Hàn kêu thảm thiết, hoảng sợ nhìn ngọn lửa màu lam trên cổ tay.
Da thịt nhanh chóng khô héo!
Mục Hàn phản ứng rất nhanh.
Anh ta lật cổ tay một cái, một con dao găm xuất hiện.
Phập!
Không ngờ anh ta lại chém đứt bàn tay của mình!