Hai cô gái một trước một sau, lần lượt canh gác bên ngoài.
Sau khi uống Tố Thể Đan, sắc mặt của hoàng hậu Hồng Đào ngay lập tức đỏ bừng.
Cô ấy cắn chặt răng, gánh chịu nỗi đau to lớn.
Cả người giống như bị xé rách vậy!
Để thiết lập lại gân mạch cùng với đan điền thì cần phải nghiền nát hết tất cả gân mạch và đan điền cũ, sau đó mới gây dựng lại!
Mười lăm phút đã trôi qua.
Cả người hoàng hậu Hồng Đào đã ướt đẫm mồ hôi.
Quần áo dính cả vào da.
Dáng người hoàn mỹ lộ ra ngoài.
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng Cửu sư tỷ, sợ xảy ra biến cố gì.
Một tiếng đồng hồ sau.
Nét mặt của sư tỷ đã tốt hơn rất nhiều, bên ngoài cơ thể bắt đầu xuất hiện một lớp chất bẩn.
Khoảng chừng mười mấy tiếng trôi qua.
Cửu sư tỷ cuối cùng cũng mở mắt, khóe môi khẽ mỉm cười: “Tiểu sư đệ, chị bình phục rồi”.
Vù!
Một luồng hơi thở bậc thánh mãnh liệt phát ra.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cửu sư tỷ, chị là Võ Thánh sao?”
“Từ từ đã, mẹ nó!”
“Chị vừa mới hồi phục lại, thực lực lẽ ra phải vô cùng yếu ớt mới đúng, sao lại có thể có sức mạnh của Võ Thánh được?”
“Không lẽ sức mạnh thật sự của chị còn đáng sợ hơn cả Võ Thánh ư?”
“Ôi!”
Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh, cả gương mặt đều đang rung động.
Đôi mắt của hoàng hậu Hồng Đào co giật: “Uầy… Khụ khụ, haha, tiểu sư đệ, em hiểu nhầm rồi”.
“Vốn dĩ chị chỉ mới đạt tới cảnh giới Võ Tôn mà thôi”.
“Vừa nãy ăn Tổ Thể Đan vào cho nên mới không cẩn thận đột phá”.
“Ừm, là như vậy đó”.
Cửu sư tỷ vừa nói vừa gật gù.
Diệp Bắc Minh cạn lời: “Chị nghĩ rằng em sẽ tin sao?”
Luyện đan suốt mười mấy tiếng, cộng thêm bảo vệ cho Cửu sư tỷ thêm mười tiếng tiếng đồng hồ nữa.