Có người hừ lạnh: “Cô Tu La cũng thật là, để một người không hiểu gì về đánh giặc quản chúng ta?”
Giọng nói không lớn, nhưng rất nhiều người nghe được, là Chu Diệu Tông.
Một trong những chiến tướng đắc lực của Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh.
Là người tính tình nóng nảy, Tu La mặt ngọc không có ở bộ chỉ huy, bây giờ không ai có thể áp chế được ông ta.
Bên cạnh có người nhắc nhở: “Ông bớt nói mấy câu đi, để Long Soái nghe thì không hay”.
Chu Diệu Tông mặt đầy ngạo mạn, hất cằm: “Sợ cái gì? Một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa thôi mà”.
“Thời điểm ông đây dẫn binh, hắn còn chưa ra đời đâu!”
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh dừng bước.
Quay đầu nhìn Chu Diêu Tông: “Ông không phục hả?”
Mọi người thầm kêu không ổn, Chu Diệu Tông phiền phức rồi.
Nhưng Chu Diệu Tông vẫn thờ ơ: “Long Soái, tôi nào dám không phục chứ!”
“Cậu chỉ 23 tuổi, là Long Soái của Long Quốc, hơn nữa thanh danh hiển hách ở giới võ đạo”.
“Tôi cũng chỉ là một Thượng tướng, sao có thể không phục với cậu chứ?”
Ông ta nói chuyện rất quái gở.
Nhưng lại khiến người khác không đào ra được tật xấu.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nếu ông phục, vậy tốt!”
“Phương Chấn!”
Phương Chấn ở bên cạnh ngây ra: “Có thuộc hạ”.
Diệp Bắc Minh chỉ vào Chu Diệu Tông: “Thu hồi cấp bậc của ông ta, tước bỏ quân tịch, cách chức làm dân thường”.
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra, tất cả tướng lĩnh đều ngơ ngác.
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào Diệp Bắc Minh.
Phương Chấn cũng không tưởng tượng nổi.