“Sẽ có một ngày, đợi khi đệ ấy có thể rung chuyển cả Côn Luân Hư, chúng ta lại nói mọi việc cho đệ ấy!”
Rung chuyển cả Côn Luân Hư?
Cả người Lục Tuyết Kỳ chấn động.
Cô ấy biết, chắc chắn ngày đó sẽ không còn xa!
…
Nửa tiếng sau.
Trong một nhà hàng ở Long Đô.
Trên bàn ăn trước cửa sổ sát mặt đất.
Ngụy Yên Nhiên trang điểm vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh lạnh, khí chất cao ngạo.
Sau khi trở thành gia chủ của nhà họ Ngụy ở Long Đô, cô ta càng toát ra phong thái người bề trên.
“Tìm tôi có việc gấp gì?”
Giọng của một người đàn ông vang lên.
Ngụy Yên Nhiên vui mừng, kích động đứng lên: “Tôi không ngờ anh sẽ đến thật”.
Diệp Bắc Minh cười: “Mọi người từng giúp đỡ nhau, đều là bạn cả”.
Trong mắt của Ngụy Yên Nhiên lóe lên tia thất vọng: “Chỉ là bạn thôi sao?”
Tuy Ngụy Công là thái gia gia của cô ta, nhưng nhà họ Ngụy có quá nhiều con cháu.
Chỉ riêng thế hệ của cô ta đã có hơn trăm người.
Cho nên, Ngụy Yên Nhiên không nghĩ rằng Diệp Bắc Minh là kẻ thù của cô ta.
Ngược lại vì có Diệp Bắc Minh, cô ta mới có thể trở thành người nắm quyền nhà họ Ngụy, biết ơn còn không kịp.
Tranh đấu hào môn, vẫn luôn như vậy!
Diệp Bắc Minh biết tâm tư của Ngụy Yên Nhiên: “Sao thế? Nhà họ Ngụy rất khó sống ư?”
“Ừm”.
Ngụy Yên Nhiên gật đầu, hơi rầu rĩ, tiến lên khoác cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Kéo anh đến ngồi bên cạnh.
Diệp Bắc Minh không từ chối, mùi hương cơ thể ập vào mũi.
Hương thơm dịu nhẹ.
“Nhà họ Ngụy hiện tại, giậu đổ bìm leo, càng ngày càng thảm”.
Ngụy Yên Nhiên thở dài một tiếng.
Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
“Anh có thể đến ăn bữa cơm với tôi, đã là giúp tôi rồi”, Ngụy Yên Nhiên cười tươi như hoa.
“Ồ?”
Cô ta không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh, chỉ có thể gọi một tiếng: “Phục vụ, mang đồ lên đi!”