Trên đường trở về từ quán cà phê, Tống Viện càng lúc càng cảm thấy khó chịu, đợi đến thời gian Lệ Chính tan làm liền gọi điện thoại kêu ông cùng đến trang viên mình.
Sau khi Lệ Bạc Thâm tan làm thì trực tiếp đi đón Tiểu Tinh Tinh, hai người vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy hai vị phụ huynh của nhà họ Lệ đang nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
"Cha, mẹ, sao ai người đến mà không nói cho con biết một tiếng? Có chuyện gì sao?" Lệ Bạc Thâm khó hiểu hỏi.
Lời vừa dứt, Tống Viện đã trầm mặt xuống gật đầu: "Mẹ có chuyện muốn nói với con."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, lông mày hắn khẽ nhíu sau đó quay đầu đưa Tiểu Tinh Tinh cho thím Trương, bảo bà ấy đưa con bé lên lầu trước.
Thím Trương đồng ý, Tiểu Tinh Tinh cũng ngoan ngoãn chào hỏi ông bà nội rồi mới đi theo thím Trương lên lầu.
Tống Viện nghĩ có lẽ hắn đã nghe lọt tai những lời mình nói, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới vẻ mặt oán giận của Phó Vi Trữ, bà ấy lại không nhịn được nhắc nhở: "Mấy năm qua, may mà có Vi Trữ trông coi bên cạnh con, giúp con chăm sóc Tiểu Tinh Tinh, hơn nữa còn vô cùng tận tâm với cha mẹ, chu đáo y như con gái ruột vậy. Đã như vậy thì Vi Trữ có chỗ nào không tốt hơn Giang Nguyễn Nguyễn chứ? Thanh xuân của phụ nữ có hạn, con không thể để con bé tiếp tục chờ như vậy được."