Nghe thấy câu hỏi của Giang Nguyễn Nguyễn, đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm hơi ngưng tụ, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc lâu vẫn không thấy nét giả vờ nào.
Lệ Bạc Thâm thu hồi ánh mắt, trong lòng chấn động một hồi sau đó lại tràn ngập nghi hoặc.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự luôn cho rằng Tiểu Tinh Tinh là con của Phó Vi Trữ!
Trước giờ hắn luôn nghĩ người phụ nữ này đã nhẫn tâm bỏ Tiểu Tinh Tinh lại, vậy mà sau khi về nước cô lại thản nhiên đối mặt với Tiểu Tinh Tinh như chưa có chuyện xảy ra, chuyện này càng làm hắn thấy cô thật sự là người lòng dạ sắt đá.
Nhưng mà những lời cô vừa nói cho thấy rõ ràng cô không biết rằng Tiểu Tinh Tinh là con gái ruột của mình.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hay là... Kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này tốt đến mức ánh mắt hắn nhìn không ra?
Trong lòng Lệ Bạc Thâm có chút bối rối.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi gạt bỏ suy nghĩ của mình, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ đó, dùng khuôn mặt bình tĩnh hỏi từng chữ một: "Tôi nói Tiểu Tinh Tinh là con của Phó Vi Trữ lúc nào chứ?"
Cổ tay Giang Nguyễn Nguyễn đau nhức, nhưng sự chú ý của cô lại bị lời nói của hắn hấp dẫn, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Tiểu Tinh Tinh không phải con của Phó Vi Trữ!
Chẳng trách mỗi lúc Tiểu Tinh Tinh bị bệnh, chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng của Phó Vi Trữ.
Nhưng mà... Theo như cô thấy thì ngoại trừ Phó Vi Trữ, xung quanh Lệ Bạc Thâm không có người phụ nữ nào khác.
Nếu vậy thì mẹ của Tiểu Tinh Tinh còn có thể là ai chứ?
Cô suýt nữa đã cất tiếng hỏi.
"Mẹ!" Giọng nói hai đứa nhỏ bất ngờ truyền đến từ nơi cách đó không xa: "Con tìm thấy mẹ rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, hai đứa nhỏ cùng nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện mẹ, người đang nắm cổ tay mẹ.
Thấy vậy, hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, vội vàng nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy đến bên cạnh mẹ.
Mộ Mộ nắm chặt tay mẹ, sợ mẹ lại sợ hãi, ra dáng bảo vệ Giang Nguyễn Nguyễn hệt như một hiệp sĩ nhỏ.