Giang Nguyễn Nguyễn đưa mắt theo hướng anh ta chỉ, nhìn thấy cô bé đang rúc vào trong góc, đầu gối co lên, ánh mắt trống rỗng hệt như một con búp bê mỏng manh không có linh hồn.
Nghĩ đến nụ cười ngọt ngào mỗi lần cô bé nhìn thấy cô, Giang Nguyễn Nguyễn chợt có chút khó thở vì đau lòng.
Mới sáng nay, cô bé này vẫn còn dùng đôi mắt lấp lánh đang nắm chặt vạt váy của cô, vậy mà bây giờ nó đã trở nên vô hồn như thế này......
Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng bước vào phòng, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, khẽ gọi tên: "Tinh Tinh, là dì đây."
Tiểu Tinh Tinh không phản ứng chút nào.
Nhìn thấy cô bé như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không nói nên lời.
Lục Cảnh Ngự đứng sau lưng thấp giọng nhắc nhở cô: "Giang tiểu thư, bây giờ Tiểu Tinh Tinh đã hoàn toàn khép kín trái tim và tự cách ly bản thân với thế giới bên ngoài, cô phải cố gắng kết nối với con bé mới có thể kéo bé ra khỏi thế giới của mình, hãy kiên nhẫn."
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn cố gắng bình tĩnh lại, im lặng gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh.
"Tinh Tinh, dì đến gặp con này, dì còn mang theo hai anh trai nữa, con xem, bọn họ đều ở đây!"
Hai đứa nhỏ vội vàng chạy tới, Mộ Mộ nhăn nhó nhìn Tiểu Tinh Tinh: "Anh đến gặp em này! Đừng có mà khóc nhè đấy!”
Triều Triều cau mày nhìn ánh mắt của Tiểu Tinh Tinh: "Đừng sững sờ nữa, để bọn anh chơi với em đi, được không?"
Lúc trước, mỗi lần nghe hai người bọn họ nói như vậy Tiểu Tinh Tinh đã bật cười vui vẻ.
Nhưng lần này, có vẻ như cô bé không nghe thấy gì cả, thân thể nhỏ bé vẫn ngồi yên tại chỗ mà không hề thay đổi tư thế.
Nhưng nếu sự thật là như vậy thì lúc đó đã xảy ra chuyện gì?