Nghe thấy lời này, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn hơi trầm xuống, cô lập tức lên tiếng giải thích: "Để tôi giải thích trước, tôi không làm chuyện này! Tôi luôn cảm thấy trẻ con vô tội, hơn nữa Triều Triều và Mộ Mộ rất thích Tiểu Tinh Tinh, tôi không thể nào ra tay với con bé như vậy được."
Dù sao quan hệ của cô với Lệ Bạc Thâm Thâm vẫn chưa được hòa giải, bây giờ trên người Tiểu Tinh TInh còn xuất hiện nhiều vết thương như thế này, chắc chắn cô sẽ là người bị nghi ngờ nhiều nhất.
Hơn nữa, cô và Tiểu Tinh Tinh còn có thời gian ở riêng một mình.
Nếu Lệ Bạc Thâm nghi ngờ, cô cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.
Lệ Bạc Thâm đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được một câu này thì ánh mắt hơi khựng lại, hắn khó hiểu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: "Tôi không nghi ngờ cô, hơn nữa tôi có thể đoán được là ai đã làm chuyện này."
Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng cho Tiểu Tinh Tinh: "Là ai làm?"
Áp suất không khí xung quanh cơ thể Lệ Bạc Thâm dần dần giảm xuống.
Đêm qua cha mẹ hắn cứng rắn muốn đưa Tiểu Tinh Tinh rời khỏi trang viên, dù hành vi của hai người có chút ngang ngược, nhưng hắn biết hai người chắc chắn sẽ không tổn thương cháu gái của mình, bọn họ cưng Tiểu Tinh Tinh đến mức ngậm trong miệng còn sợ tan chứ đừng nói gì đến việc ra tay với con bé như vậy.
Từ đêm qua đến nay, chỉ có một người khả nghi tiếp xúc với Tiểu Tinh Tinh là Phó Vi Trữ!
Hắn luôn biết Tiểu Tinh Tinh rất chán ghét người phụ nữ đó, nhưng hắn không ngờ người phụ nữ đó lại dám ra tay với Tiểu Tinh Tinh như vậy!
Giang Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn chợt tối sầm xuống như vậy thì không khỏi cảm thấy lo lắng: "Là ai vậy?"
"Trước tiên làm phiền cô chăm sóc Tinh Tinh, tôi có chuyện phải đi rồi.” Lệ Bạc Thâm đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng chào tạm biệt Giang Nguyễn Nguyễn xong xoay người sải bước rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của hắn, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn cau lại, trong lòng cô cảm thấy thật bất công cho Tiểu Tinh Tinh.
Sắc mặt Phó Vi Trữ đã vô cùng tái nhợt, cô ta cố tìm lời biện minh cho mình: "Em thật sự không biết gì cả, anh cũng biết em thương Tinh Tinh còn không hết, làm sao em có thể tổn thương con bé chứ? Em không biết anh đang nói vết thương nào cả! Em cũng không biết tại sao anh lại nghĩ đó là em làm, nhưng em thực sự bị oan mà, Bạc Thâm anh phải tin em!"