Nghe cô ta nói như thế, sắc mặt của Tống Viện lại thay đổi: “Vi Trữ, con đang nói cái gì vậy? Bạc Thâm và người phụ nữ đó từ lâu đã không thể nào quay lại. Dì cũng đã hỏi qua chuyện này, Bạc Thâm nói nó không có ý định như vậy. Con không nên suy nghĩ nhiều!"
Phó Vi Trữ vẫn cúi đầu nức nở: "Thế nhưng bây giờ Tinh Tinh mỗi ngày đều ở cùng với Giang Nguyễn Nguyễn. Thậm chí mấy ngày nay con bé còn sống trong nhà của Giang Nguyễn Nguyễn nữa. Tiểu Tinh Tinh rất thích cô ấy. Nếu Bạc Thâm thật sự không có ý định kia thì làm sao anh ấy lại để Tiểu Tinh Tinh cho cô ấy chăm sóc chứ …”
Mặc dùđã bị Lệ Bạc Thâm dạy dỗ một trận, nhưng cô ta vẫn cử người theo dõi động tĩnh của Giang Nguyễn Nguyễn.
Biết Tiểu Tinh Tinh đang ở nhà Giang Nguyễn Nguyễn, Phó Vi Trữ lo lắng kể lại mọi chuyện cho cha mẹ biết, sau khi bị mắng một trận, Phó Vi Trữ được trưởng bối đưa đến đây xin lỗi.
Nhìn thấy Tống Viện đã tha thứ cho mình, cô ta lại nhịn không được mà cáo trạng Giang Nguyễn Nguyễn.
Tống Viện không ngờ Tiểu Tinh Tinh lại bị Lệ Bạc Thâm giao cho người phụ nữ kia, bà ta tức giận nói: “Hồ Đồ! Ai cho nó làm như vậy chứ!"
Nói xong, bà ta đè nén tức giận, an ủi Phó Vi Trữ: "Con yên tâm, hai người bọn nó tuyệt đối không có khả năng, cho dù Bạc Thâm có ý nghĩ này, dì cũng sẽ không cho phép người phụ nữ kia quay lại!"
Phó Vi Trữ đáng thương ngẩng đầu nhìn Tống Viện, thầm xác nhận lời nói của bà ta.
Vẻ mặt Tống Viện cực kì nghiêm túc: “Lúc trước người phụ nữ đó chủ động bỏ rơi Tinh Tinh, dì sẽ không bao giờ giao Tinh Tinh cho cô ta chăm sóc nữa!"
Sau khi nhận được câu nói khẳng định của bà ta, Phó Vi Trữ cảm thấy có chút tự tin.
Mấy người họ lại trò chuyện thêm một lúc nữa Trịnh Lâm mới mang theo Phó Vi Trữ rời đi.
Đã có lời của Tống Viện, mục đích hôm nay bọn họ tới đây coi như đã đạt được.
Tống Viễn khịt mũi, nhàn nhã bước vào rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.