Giang Nguyễn Nguyễn nhìn cuộc gọi đã tắt máy, do dự một chút rồi mới cất điện thoại đi, tiếp tục nghiên cứu.
Vừa hay việc nghiên cứu của cô cũng cần thêm một chút thời gian nữa, nếu Lệ Bạc Thâm có thể đến đón thì tốt.
...
Trên sân chơi nhỏ của trường mẫu giáo, ba đứa nhỏ đang đeo cặp ngồi thành hàng trên ghế dài, từ lâu Triều Triều và Mộ Mộ đã quen với việc mẹ bận rộn việc nghiên cứu mà quên mất họ nên bọn chúng ngồi rất nghiêm chỉnh. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên trò chuyện với cô Lý.
Tiểu Tinh Tinh bị hai người họ kẹp ở giữa, lúc đầu cô bé có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy hai anh trai cũng như thế này, lực chú ý cũng dần dần bị hấp dẫn lên trên người họ, cô bé ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tập trung tinh thần lắng nghe cuộc trò chuyện của các anh trai một cách thích thú.
Thậm chí ngay cả lúc Lệ Bạc Thâm đến cũng chẳng có ai chú ý.
Lệ Bạc Thâm nhìn ba đứa nhỏ ngồi thành hàng, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, không tự chủ được mà tăng nhanh tốc độ bước tới.
“Lệ tổng." Thấy hắn đến, cô Lý khách khí lên tiếng chào hỏi.
Lúc này ba đứa nhỏ mới ngước mắt nhìn sang, thấy người tới, ba đôi mắt nhỏ không hẹn mà cùng xẹt qua một vòng ghét bỏ.
Lệ Bạc Thâm nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc trong mắt ba đứa nhỏ, lông mày cau lại không nói gì, chỉ nói với cô Lý: “Xin lỗi, công việc có hơi bận, tôi cũng đón cả Triều Triều và Mộ Mộ nữa."
Cô giáo Lý biết hai ngày nay ba đứa nhỏ đã ở cùng nhau nên cũng không hỏi thêm gì nữa, liền giao mấy đứa nhỏ cho hắn, tạm biệt rồi rời đi.
Nhưng ba đứa nhỏ vẫn ngồi trên ghế mà không thèm nhúc nhích.
Lệ Bạc Thâm buồn cười nhìn bọn họ: "Các con còn muốn ngồi ở đây thêm một lát nữa sao?"
Mộ Mộ theo bản năng lắc đầu, cậu bé không muốn ngồi ở chỗ này nữa, trời lạnh, ghế lại còn cứng, còn đói bụng nữa, với lại cặp sách thì nặng trĩu...
Triều Triều nghiêm túc nhìn hắn: "Mẹ con đâu? Tại sao chú lại đến đón bọn con?"
Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt trông mong mà chờ đợi câu trả lời từ cha mình.
Lệ Bạc Thâm nhìn thấy bộ dạng tò mò của hai đứa nhỏ, trong mắt hiện lên vài phần ôn nhu: "Muốn ăn gì nào?"