Khi Lệ Bạc Thâm dẩn Tiếu Tinh Tinh trở về thì đã gần mười giờ.
Vừa xuống xe họ liền nhìn thấy quản gia đang chờ ở cổng.
“Thiếu gia, Phó tiếu thư đã đến và đang chờ trong phòng.”
Lệ Bạc Thâm cau mày lại, khẽ gật đầu rồi dản Tiếu Tinh Tinh đi vào.
“Mọi người trờ về rồi!”
Phó Vi Trữ đang ngồi trên ghế sa lon, thấy bọn họ vào cửa thì lập tức đứng dậy nghênh đón, sau đó ngồi xổm xuống muốn sờ đầu Tiếu Tinh Tinh, nhưng lại bị cò bé né tránh.
Phó Vi Trữ thấy thế thì đáy mắt xẹt qua một tia không vui, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, sau đó cười đứng lên.
“Có chuyện gì?” Lệ Bạc Thâm nhìn lướt qua có ta rồi lạnh nhạt hỏi.
Phó Vi Trữ vờ vịt mà cười: “Hòm nay cũng nhờ anh cho tụi em mượn người, giúp đỡ tụi em một việc lớn, cha em bảo
nhất định phải tới cám ơn anh.”
Nói xong, cò ta lại muổn nói cái gì thì bị Lệ Bạc Thâm cât ngang: “Chuyện đó giải quyết rồi?”
Phó Vi Trữ yén lặng mấy giày mới miền cưỡng gật đầu cười: “Váng, bởi vì hơi phiền phức nên bận đến xế chiều, cũng không biết có làm trề nải chuyện trong công ty anh không.”
Lệ Bạc Thâm gật đầu: “Ở Lệ Thị có rất nhiều Người cỡ đó, sẽ không ảnh hướng còng việc vì một người, không cần cảm ơn.”
Vừa dứt lời thì hãn đã nắm tay Tiếu Tinh Tinh đi ngang qua bên cạnh Phó Vi Trữ.
Nhìn thấy hai người đi lướt qua mình, gương mặt Phó Vi Trữ hơi vặn vẹo, nhưng chỉ lướt qua rồi lập tức khôi phục vẻ thân thiện.
“Nói thế nào thì anh cũng giúp em giải quyết một phiền phức lớn, chẳng qua em không biết anh cần gì nên không mua quà cho anh, chỉ mua một món đồ chơi nhỏ cho Tiếu Tinh Tinh, cũng không đắt lắm, coi như chút tâm ý của em.”
Nói xong, cò ta lấy ra một con búp bè bàn giới hạn được đóng gói rất tinh xảo từ cái túi trên ghế salon, hiển nhiên là cùng một bộ với những con trong phòng của Tiếu Tinh Tinh.
Lệ Bạc Thâm biết con gái mình thích những thứ đó nên cố ý dừng bước, xem cô bé có muốn nhận lấy hay không.
Vê sĩ run lên rồi vôi vànq thưa vânq.