LÚC cô chữa trị xong, Tần Vũ Phi cũng vừa mới từ bên ngoài trở về.
Nghe quản gia nói Giang Nguyễn Nguyễn đang trị liệu cho ông nội, cô ta liền đi thẳng lên phòng ông.
■’Ông nội, ông thấy thế nào rồi?” Tần Ngọc Phỉ vừa bước vào cửa liền ân cần thăm hỏi.
Ông cụ khẽ gật đầu nóỉ: “Khá hơn nhiều rồi.”
Ông sống lâu như vậy, đương nhiên cũng có một chút hiểu biết về các phương pháp chữa bệnh của trung y, đồng thời cũng đã gặp qua vô số danh y.
Nhưng bác sĩ Giang này thực sự làm ông cụ ngạc nhiên từ tận đáy lòng.
Sau mỗi Lân thi châm, ông cụ có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang dần chuyển biến tốt hơn.
Năng lực này, cho dù là những bác sĩ trung y nổi tiếng cũng chưa chắc có thể đạt được.
Tân Vũ Phỉ tiến lên xác nhận xong mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, cô ta quay đầu lại nhìn Phó Vi
Trữ bên cạnh: “Chị Vi Trữ cũng tới thăm ông nội sao? Em xem thời gian cũng không còn sớm, chi bằng buổi tối chị ở lại dùng cơm với em luôn được không?”
Đương nhiên Phó Vỉ Trữ sẽ không từ chối, cô ta mỉm cười nói với ông cụ: “ông nội, vậy con sẽ ở lại làm phiền ông.”
Ông cụ cũng mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy Tân Vũ Phỉ trở về, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng thu dọn dụng cụ, không muốn dây dưa với bọn họ quá nhiều.
Nhưng mà lúc này ông cụ Tân lại mỉm cười nhìn về phía cô: “Bác sĩ Giang cũng ở lại dùng cơm với tôi đi, đúng lúc tôi có thể mượn cơ hội này cảm ơn cô.”
Nghe vậy, động tác của Giang Nguyễn Nguyễn hơi khựng lại, đang nghĩ cách nào để từ chối thì giọng nói của ông cụ lại tiếp tục vang lên, nói: “Cũng gọi Bạc Thâm tới đây đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thật náo nhiệt. Coi như là để chúc mừng cơ thể ông có chuyển biến tốt, cũng đã lâu rồi ông không tham gia mấy chuyện náo nhiệt như vậy.”
Cô ta thật sự rất monq chờ.