Tiếng nói vừa dứt, trong xe rơi vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Giang Nguyễn Nguyễn chợt nhận ra mình vừa nói cái gì, cảm thấy rất hối hận nên rũ mắt xuống không nói lời nào nữa.
Lệ Bạc Thâm nặng nề mà nhìn bên mặt của cô, cảm xúc dưới đáy mắt ảm đạm bất định.
Người phụ nữ này kháng cự hắn như thế sao? Vì thế mới nói thẳng muốn đẩy hắn đến bên cạnh Phó Vi Trữ như vậy?
Một lúc sau Lệ Bạc Thâm mới lạnh lẽo mở miệng trả lời: “Cô ta còn có việc, tạm thời không có ý định rời đi."
Giang Nguyễn Nguyễn tức giận nắm chặt tay lái.
Phó Vi Trữ có việc không thể chở hắn, vậy chẳng lẽ cô có nghĩa vụ này sao?
Nhưng người bên cạnh ngồi vững như bàn thạch, mặc kệ cô nói cái gì cũng không chịu xuống xe.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ có thể đề máy lần nữa rồi chạy khỏi biệt thự nhà họ Tần.
Cùng lúc đó, Phó Vi Trữ cũng bước nhanh đi ra khỏi cửa biệt thự, cô ta trông thấy hình bóng của Lệ Bạc Thâm từ kính chiếu hậu thì sắc mặt lập tức tái xanh.
Nhìn thấy xe Giang Nguyễn Nguyễn đi xa, cô ta vội vàng lái xe đi theo.
Sau khi chạy vào quốc lộ, Giang Nguyễn Nguyễn mới nhớ phải hỏi một câu: “Anh đi đâu?"
Lệ Bạc Thâm đã làm việc cả ngày, sau đó lại tới ăn cơm với ông cụ nên lúc này im lặng một cách hiếm hoi, cảm giác mệt mỏi chậm rãi dâng lên.
Nghe Giang Nguyễn Nguyễn hỏi vậy, hắn đưa tay nhấn nhấn huyệt Thái Dương, cố vực dậy tinh thần mà nói: "Đến công ty, tôi nhớ cô có đi ngang qua."
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, quay đầu nhìn hắn một cái: “Trễ vậy rồi mà anh còn muốn tăng ca?"
Lệ Bạc Thâm khẽ đáp lại một tiếng ừ, hơi uể oải nên không muốn nói nhiều.
Hắn không biết tại sao mình lại bất giác trầm tĩnh lại khi ở bên cạnh người phụ nữ này.
Thấy hắn không có muốn lên tiếng nữa, Giang Nguyễn Nguyễn cũng im lặng lái xe. Nhưng có hắn ngồi bên cạnh nên trong đầu cô không khống chế được xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
Cô nhớ lúc trước khi họ còn chưa ly hôn, Lệ Bạc Thâm đã từng nói chỉ có Phó Vi Trữ mới có tư cách gả cho hắn. Nhưng sự xuất hiện của cô đã làm trở ngại hôn sự của họ.
Chuyện này đã từng là cái gai trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn.
Về sau cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt, trả tự do lại cho người đàn ông này.
Vốn cho rằng sau khi cô rời đi thì hắn sẽ lập tức cưới Phó Vi Trữ vào nhà như mong ước, không ngờ chớp mắt một cái đã qua sáu năm mà bọn họ còn chưa định ra ngày cưới.
Sau khi cúp điện thoại, hắn nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn: “Làm phiền đưa tôi về trang viên, Tiểu Tinh Tinh không thoải mái, tôi phải trở về xem con bé thế nào."