“Không vội”.
Ánh mắt Lâm Nhất thâm thúy, nhưng không nói nhiều.
Nhật Diệu Chi Linh nếu như đã gặp được, thì sẽ không có lý do gì để từ bỏ, giới vực Huyết Cốt báo thù Lâm Nhất cũng không phải là không có con át chủ bài để đối phó.
“Ta nhờ huynh giúp ta một chuyện”.
Lâm Nhất lấy hết võ học trình độ thượng phẩm còn có mấy triệu viên Tinh Nguyên đan mà mình thu thập được ra, dặn dò đối phương sau khi quay trở lại thành Lôi Hỏa thì giao nó lại cho nhóm người Phương Thiếu Vũ và Tả Vân.
Việc ở đây xong rồi, hắn chắc chắn phải một mình lên đường, nếu lại quay về thì chắc chắn không kịp.
“Yên tâm, việc này ta nhất định sẽ làm được”.
Trần Huyền không hề có chút do dự nào, lập tức nhận lời.
Sắc mặt Liễu Vân hơi xấu hổ, bước lên trước nói: “Lâm Nhất, trước đây đã đắc tội nhiều, quả thực xin lỗi. Phong Vô Kỵ là do ngươi giết, quả Huyết Dương này ngươi nhận đi, dù gì cũng là do ngươi giành được”.
Nếu như không có Lâm Nhất ra tay, hắn ta bây giờ không chỉ đã chết rồi, mà quả Huyết Dương cũng chắc chắn đã bị đối phương cướp mất.
Bây giờ đối phương đã cứu mình một mạng, Liễu Vân không có mặt mũi nào tiếp tục giữ lại quả Huyết Dương này.
Lâm Nhất nhìn quả Huyết Dương trong lòng bàn tay hắn ta, lại nhìn Liễu Vân, khẽ nói: “Không cần thiết, ngươi tự giữ lấy đi. Dù gì ngươi cũng là người nắm được kiếm ý Thông linh, tu vi mà quá yếu thì sẽ không thể phát huy được hết uy năng của kiếm ý”.
“Đi thôi, chúng ta cũng vào trong đi”.
Nói xong không đợi đối phương từ chối, Lâm Nhất đã đi trước dẫn đường.
Bất kể là Nhật Diệu Chi Linh có bị phong ấn hay không, xét cho cùng nó cũng là một trong bảy chìa khóa để mở cấm chế Thương Long, phải đi xem một chuyến mới được.
Chẳng qua có nhóm ba người Hàn Mạc như hổ đói rình mồi ở đó thì sẽ không dễ dàng mà thôi.
Mấy người đi theo sau Lâm Nhất, tiến về phía kết giới hỏa diễm.
Lâm Nhất điều chuyển kiếm ý vào hai mắt cũng không thể nhìn thấu ánh sáng ấy, chỉ có thể dựa vào tri giác của cơ thể tiến về phía trước.