Người của giới vực Huyết Cốt đột ngột xuất hiện giữa không trung đã hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ người trong thành. Ngay sau đó, trong thành Viêm Vân có hằng hà sa số bóng đen vọt ra, người người lũ lượt kéo đến, ai cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy diện mạo thật sự của Lâm Nhất.
Ở nơi cuối tầm mắt của mọi người, một cái bóng màu xanh đang vọt về phía thành Viêm Vân với tốc độ tia chớp.
Cái bóng kia hệt như một thanh kiếm sắc bén xé toạc không khí lao đến, người còn chưa đến mà kiếm thế sắc bén và vô cùng mãnh liệt đã đánh úp đến.
“Đúng là Lâm Nhất!”
“Không ngờ Lâm Nhất lại dám đến, ngông cuồng thật, một người chiến với một giới, có khác nào chịu chết cơ chứ?”
“Đúng vậy, tuy nói hành động của hắn thật sự khiến người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nhưng chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ đến việc liệu giới vực Huyết Cốt có dễ đối phó vậy không? Chẳng lẽ hắn cho rằng bỏ ra mười ngày khổ tu thì có thể nghịch thiên cải mệnh?”
“Ta thấy hắn là tên không biết sống chết mà thôi!”
...
Sự xuất hiện của Lâm Nhất khiến bầu không khí trong thành sôi sùng sục, đủ loại âm thanh bàn tán vang lên, vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Võ giả của giới vực cấp trung và giới vực cấp thấp tương đối khách quan, không hề có ý mỉa mai đối với Lâm Nhất, mà chỉ có lo lắng thay hắn.
Còn về giới vực cao cấp thì… đương nhiên không cần phải nhiều lời, lời của bọn họ toàn là mỉa mai và châm chọc.
Nhưng bất kể là thế nào thì kết quả của Lâm Nhất gần như không có gì là khả quan.
Không một ai cho rằng nhân tài kiệt xuất đến từ giới vực cấp thấp sẽ có khả năng khiêu chiến với giới vực Huyết Cốt. Dù hắn có thắng Nguyên Hoành Thiên thì cũng không thay đổi được cách nhìn của mọi người, bởi lẽ, tu vi của hắn thật sự quá yếu.
Vèo!
Trước ánh mắt chăm chú của ngàn vạn người, Lâm Nhất từ xa tiến đến gần, bóng dáng của hắn ngày càng rõ nét trong tầm mắt mọi người.
Một bộ thanh sam, lưng đeo hộp đựng kiếm.
Khuôn mặt tuấn tú, ấn ký màu tím ở mi tâm càng làm nổi bật phong thái hơn người của hắn. Ba năm trôi qua, sự non nớt trên khuôn mặt Lâm Nhất đã vơi đi, thiếu niên xuất thân từ Thanh Vân Tông năm đó đã không còn nét ngây ngô, mà thay vào đó là sự nam tính và đầy mị lực.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất, có không ít nữ tử trong thành đỏ bừng mặt, ánh mắt không ngừng lóe sáng.
Chỉ còn giọng của Lâm Nhất vang vọng mãi không dứt.