Vèo!
Vốn Nguyên Hoành Thiên đã bị thương, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Nhất đã lắc mình một cái rơi xuống trước mặt hắn ta. Ánh mắt lia đến, con ngươi thâm thúy tràn ngập sát khí lạnh lẽo như băng. Sát khí đó khiến Lâm Nhất trông đáng sợ như ác quỷ bò lên từ dưới vực sâu.
Sắc mặt Nguyên Hoành Thiên thoáng chốc trắng bệch, run rẩy đôi môi, một lúc lâu sau mới rặn ra được một câu: "Lâm Nhất! Khổng sư huynh đã chết trong tay ngươi nên cũng không cần thiết đuổi sát không bỏ như vậy đi!"
"Đúng vậy, ước hẹn mười ngày là cuộc chiến giữa ngươi và Khổng sư huynh, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta".
"Lâm Nhất, ngươi đừng có mà quá đáng!"
Sắc mặt của mấy tên anh tài khác của giới vực Huyết Cốt thay đổi không ngừng, sợ tới mức muốn chết, liên tục nói.
Đuổi sát không bỏ?
Đừng có mà quá đáng?
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên một nụ cười lạnh, đây quả thật là câu nói hài hước nhất từ khi hắn đến con đường thông thiên này.
Rốt cuộc là ai đuổi sát không bỏ!
Người của giới vực Huyết Cốt này cũng đổi trắng thay đen, vô liêm sỉ, chẳng phân rõ đúng sai ghê. Vậy mà giờ còn to mồm cãi bướng.
Nghĩ lại trong di tích Long Thành kia đã có bao nhiêu người chết trong tay Phong Vô Kỵ?
Lúc trước, hắn ta có nghĩ không cần đuổi sát không bỏ không?
Cả đám giới vực cấp cao đều kiêu căng ngạo mạn, nhìn đời bằng nửa con mắt, coi anh tài của giới vực khác như con kiến. Vậy có từng nghĩ sẽ nương tay, chừa cho người ta một con đường sống không?
Không có!
Ở trong mắt bọn họ, con kiến chính là con kiến, giết chính là giết.
"Ha ha ha ha!"