Rắc rắc rắc!
Con long mãng trên trời dài ra đến nghìn trượng, loáng thoáng có tiếng xương gãy vang lên, nó lập tức tiến hoá thành một con giao long tam trảo!
Ầm!
Trong nháy mắt, long uy đáng sợ lập tức được phóng thích, uy áp mạnh mẽ khoá chặt nữ tử áo tím trong phút chốc.
Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai
Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống!
Trong mắt Lâm Nhất chợt có tia sáng loé qua, hắn dứt khoát rút kiếm Táng Hoa, kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen, nước chảy hoa bung nở, một thoáng hoá vĩnh hằng.
Răng rắc!
Kiếm quang không gì sánh nổi bừng lên, nữ tử áo tím bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ.
Bùm!
Cùng lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng cũng quất mạnh xuống.
Ầm ầm!
Vào khoảnh khoắc ngắn ngủi này, đất trời rung chuyển, tiếng nổ vang dội, cả không gian này đều như không ổn định, dưới đất cát bụi tung bay, vô số đá vụn bay đầy trời, khung cảnh hệt như tận thế.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Vù!
Roi Tử Diễm Lôi Hoàng biến thành nguyên hình, ngựa Huyết Long cầm roi từ từ đáp xuống trên vai Lâm Nhất, ánh mắt nghiêm túc, không dám khinh thường.
“Kết thúc rồi sao?”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi thất thường, ánh mắt chợt loé.
Trong tình huống tự phụ không dùng roi Tử Diễm Lôi Hoàng, Lâm Nhất hoàn toàn không có cơ hội thắng nữ tử áo tím cảnh giới Thiên Phách tầng bốn bí ẩn này.
Thậm chí ngay cả bỏ chạy cũng khó mà làm được, cho dù sử dụng đại sát khí này cũng phải đánh nhanh thắng nhanh, không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào.
Nếu không, một khi đối phương định thần lại, hắn nhất định sẽ chết.
“Chưa chết!”