Đột nhiên ngựa Huyết Long trên không trung há miệng phun ma côn Thiên Khôi ra ngoài. Nó để túi trữ vật trong bụng nên nhìn như là phun ra, trên thực tế không khác gì người khác lấy bảo vật từ trong túi trữ vật ra cả.
Thánh văn trên ma côn Thiên Khôi lập loè, ngay sau đó ma kim khôi đấu cổ xưa toả ra ánh sáng, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, không gian như bị uy áp này bóp méo.
Vô số ngọn núi xung quanh bắt đầu uốn lượn như phản chiếu từ mặt nước, mộng ảo mà không thực tế.
Ầm!
Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng, ngựa Huyết Long đã cầm ma côn Thiên Khôi đánh về phía hắn, chớp mắt như phá vỡ hư không, những nơi nó đi qua đều có tiếng nổ vang không dứt, khí tức cuồng bạo như xuyên qua thời không phả vào mặt Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhếch môi cười, nếu không nhờ lúc này hắn cũng đã tiến bộ thì sẽ bị con ngựa ngốc này bỏ lại đằng sau thật.
Bùm!
Khi ma côn Thiên Khôi sắp đánh xuống, Lâm Nhất thi triển Nhật Diệu Thần Quyền đỡ lấy, ngay sau đó tiếng nổ rung trời vang lên.
Những hình ảnh vặn vẹo kia lần lượt vỡ vụn như núi sông thiên hạ sụp đổ, các loại dị tượng đột nhiên biến mất.
Lâm Nhất xoè tay ra nắm chặt ma côn Thiên Khôi, âm thầm đấu sức với ngựa Huyết Long.
Ầm ầm!
Vào lúc này, trời đất quay cuồng, hơn một trăm ngọn núi trập trùng gần đó liên tục rung chuyển, vô số đá vụn rơi xuống như mưa.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt toát ra sự cứng cỏi và sắc bén của ngựa Huyết Long ẩn chứa vẻ yêu nghiệt mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Hình như con ngựa ngốc này đã trở nên thông minh hơn.
Khi Lâm Nhất đang thầm khen ngợi trong lòng, ngựa Huyết Long cười hì hì để lộ hai hàng răng cửa, dáng vẻ này lại trở nên đáng yêu hơn.
Chẳng qua đối với người ngoài, vẻ đáng yêu trong mắt Lâm Nhất lại là dáng vẻ đê tiện bỉ ổi.
Đợi đến khi Lâm Nhất thả lỏng tay, ngựa Huyết Long lấy lại ma côn Thiên Khôi cất kĩ rồi nhảy lên vai hắn.
Dưới sự tôn lên của thần điện này, tế đàn này nên gọi là thánh đàn sẽ chính xác hơn.