“Một tên phế vật ở giới vực cấp thấp mà muốn so sánh với chúng ta, đúng là nằm mơ!”
“Giết người chỉ cần một kiếm sao? Chỉ khoác lác là giỏi”.
Liễu Mộ nói vậy, ngoại trừ những thủ lĩnh của giới vực cấp cao đang suy xét, những nhân tài khác lại tỏ ra phấn khởi không thôi. Hình như chỉ cần Lâm Nhất xuất hiện, cả đám ra tay là tùy tiện có thể bắt giữ hắn, lấy đi hết tất cả bảo vật trên người hắn.
“Ta giết người rốt cuộc cần bao nhiêu kiếm, nếu các vị có gan thì cứ việc thử xem là được”.
Đúng lúc này, một giọng cười giễu cợt từ bên ngoài vọng vào, tiếng huyên náo trên quảng trường Thánh Đàn lập tức yên tĩnh lại.
Những ánh mắt nhìn về phía lối vào quảng trường.
Một bóng người màu xanh, đầu đội nón che, lưng đeo hộp kiếm chậm rãi đi đến. Khi bóng người đó gỡ nón xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú phi phàm, phong thái hiên ngang, tất cả ánh mắt đều hội tụ về phía này.
“Lâm Nhất!”
Mặc Diễm ở bên cạnh Liễu Mộ run cả người, ánh mắt âm trầm, thốt ra hai chữ.
Phía trước Thánh Đàn, người nắm giữ ngũ đại tinh diệu chi linh cùng lúc quay người lại, nhìn về phía Lâm Nhất, đầy vẻ hứng thú.
“Ngông cuồng! Để ta xem xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu cân lượng, nếu ngươi có bản lĩnh thì một kiếm giết ta xem!”
Sự im lặng trên quảng trường chỉ duy trì trong thời gian khá ngắn, sau đó chợt một bóng người giết về phía Lâm Nhất như một tia chớp, trong mắt lộ ra vẻ tham lam nồng đậm.
Trên người kẻ đó dâng lên khí tức cảnh giới Thiên Phách tầng ba đại thành. Tuy không thể sánh bằng một số thủ lĩnh của giới vực cấp cao ở đây, nhưng thực lực cũng mạnh hơn Khổng Huyên trước kia nhiều.
Người này sát phạt quả quyết, động tác như sấm rền chớp giật.
Người ở giữa không trung, năm ngón tay khép chặt đánh mạnh tới. Chân nguyên dồi dào lan ra, khí tức đáng sợ như núi khiến người khác kinh hãi.