Thanh niên mặc áo đen cau mày, tỏ vẻ không tin, nhân vật đẳng cấp như đối phương mà chỉ đến góp vui.
Cho dù nàng ta không nhằm vào truyền thừa của Thương Long Cấm Giới thì sợ là cũng có mục đích khác.
“Làm sao? La Chấn được gọi là đầu rồng của khu vực Thương Long, lẽ nào lại sợ một cô gái nhỏ bé như ta chắc…”, Bùi Tuyết nở nụ cười tươi, điềm đạm nhìn thanh niên áo đen, nói vô cùng dịu dàng.
Đầu rồng có nghĩa là người đứng đầu trên bảng Thương Long!
Thanh niên áo đen cũng không quan tâm, chỉ hơi ngẩn người trong chốc lát, cũng phải cười nói: “Tuyết cô nương thu lại thần thông thì hơn, nếu cô là cô gái nhỏ bé, vậy thì bao nhiêu nam nhi trên con đường thông thiên đều là trò cười rồi”.
Quân Mộng Trần mặc đồ trắng lên tiến nói đúng lúc: “Tuyết cô nương đến đây đúng là chỉ góp vui thôi, theo ta được biết, ban đầu nàng ta đến tìm Nguyệt Vi Vi. Nhưng sau đó bị Lâm Nhất làm mất thể diện, có lẽ muốn tìm lại thể diện”.
Nguyệt Vi Vi!
Nghe thấy Quân Mộng Trần nhắc đến cái tên Nguyệt Vi Vi, vẻ mặt của những người khác đều biến sắc, sâu trong đáy mắt lóe lên tia sợ hãi.
Nhưng mấy người đều ngầm hiểu với nhau, bỏ qua chủ đề Nguyệt Vi Vi.
Thanh niên áo đen La Chấn cười nói: “Lâm Nhất này đúng là giỏi, lại khiến Tuyết mỹ nhân của chúng ta chịu ấm ức, cũng coi như làm khu vực Thương Long chúng ta nở mày nở mặt. Nhưng cô đã đến rồi, thì Thương Long Cấm Giới này, e rằng hắn không thoát khỏi lòng bàn tay của cô đâu”.
Lâm Nhất lẩm bẩm, chậm rãi đứng lên, rất nhiều người trên quảng trường Thánh Đàn đều tỏ ra vô cùng trang nghiêm giống như hắn.