Thoáng chốc, máu tươi chảy ra như suối. Đợi đến khi ngừng lại, sắc mặt Từ Khuyết đã trắng bệch như tờ giấy, cơ thể suy yếu như cành liễu, như mất nửa cái mạng.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lâm Nhất, trong mắt không giấu nổi vẻ sợ hãi, sự kiêu ngạo và ngông cuồng ban nãy chẳng còn sót lại chút nào.
"Chạy! Chạy! Chạy!"
Từ Khuyết lập tức xoay người bỏ chạy, không dám nấn ná hay nói thêm câu nào, càng chẳng dám liếc Lâm Nhất lấy một cái!
"Loại tôm tép nhãi nhép, đúng là chán sống".
Kim Sí Thần Nhân sau lưng chậm rãi biến mất, trên trán Lâm Nhất toát ra vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng.
Vèo!
Ngựa Huyết Long đuổi cổ đám người kia đi xong định đuổi theo Từ Khuyết, trực tiếp giết chết đối phương.
"Đừng đuổi theo".
Lâm Nhất gọi một tiếng, ngựa Huyết Long lóe lên vài cái đã rơi lên vai của hắn.
Cái loại đó hắn đây cũng chướng mắt, nếu không phải không muốn để lộ con bài chưa lật thì đã có thể thoải mái giết chết đối phương trong vòng mười chiêu rồi.
Chạy cũng chạy, giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, không cần thiết phải lãng phí thời gian lên người của một tên rác rưởi.
"Canh giữ giúp ta, đừng để người khác xông tới".
Lâm Nhất híp mắt lại, nhìn về phía tảng đá có ma thi vờn quanh và còn khổng lồ hơn một tòa cung điện ở sâu trong sương mù.
Đây mới là chuyện quan trọng!
Là cơ hội để hắn đột phá Thiên Phách nhị trọng thiên, lột xác và thay da đổi thịt.
Bên ngoài lớp sương mù dày đặc, những người bị giới vực Ma Sa đuổi đi ban nãy đều quay xung quanh, tiếng oán giận không ngừng vang lên.
“Khỉ gió, rốt cuộc con mèo xảo trá đó từ đâu xuất hiện?”