May mà hắn có kiếm ý Thông Thiên, nó đã cứu hắn một mạng vào thời khắc nguy hiểm khi chân nguyên và khí lực đều bị trói buộc.
Lâm Nhất khẽ nheo mắt nhìn về phía tảng đá khổng lồ kia, hắn cảm nhận được long uy đang từ từ tiêu tán.
Hô!
Hắn không chần chừ nữa, ngay lập tức tới gần tảng đá khổng lồ. Khi chân vừa chạm đất, hắn cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn, buộc phải cúi người ngồi xổm xuống đất, khi hắn chậm rãi đứng dậy nhìn người áo xanh ở chính giữa tảng đá, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Trẻ quá!”
Lâm Nhất bất giác lên tiếng.
Lúc trước nhìn từ xa, hắn cảm thấy người áo xanh này có khí tức mạnh mẽ, ấn tượng ban đầu cho rằng đó là một vị tiền bối.
Nhưng không ngờ trông đối phương chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, nhiều nhất cũng không quá ba mươi.
Đáng sợ.
Còn trẻ thế mà đã vượt qua Tinh Quân?
Lâm Nhất cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không ngờ mình lại có duyên gặp được yêu nghiệt hàng đầu của thời thượng cổ hoàng kim.
Nhưng mất lúc còn trẻ như thế thì thật đáng tiếc.
Nếu hắn ta không chết, thành tích của hắn ta sẽ khủng khiếp đến mức nào, không dám tưởng tượng.
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, không vội vã đi tới trước mà đứng đó nhìn người áo xanh từ xa, cảm nhận đạo vận nào đó còn sót lại trong không khí.
Ầm!
Bóng dáng người áo xanh lập tức trở nên vô cùng vĩ đại, phong độ tuyệt thế, kiêu ngạo khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.