“Còn gọi trợ thủ thật kìa, âm hồn không tan!”
Trên mặt Lâm Nhất lộ ra ý cười nhàn nhạt, chỉ là ý cười đó lạnh đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
…
Bên ngoài ma vụ, đám người Liễu Mộ đã chuẩn bị hai ngày, đuổi hết đa số võ giả đến góp vui đi.
Giữa không trung, trên một tảng đá lớn, ba người Liễu Mộ, Mặc Diễm và Từ Khuyết sánh vai nhau, mắt nhìn chằm chằm làn ma vụ ở phía xa, sâu trong mắt dâng tràn sát ý đáng sợ, tia sáng lạnh lùng hung ác.
Ba người họ có thể nói là chịu đủ nỗi khổ bởi Lâm Nhất, gần như mất hết mặt mũi.
Từ lâu bọn họ đã hận Lâm Nhất thấu xương. Nếu Lâm Nhất là nhân tài giới vực cấp cao, có lẽ ba người cũng sẽ nhịn cơn tức này. Thế nhưng thằng nhóc này chỉ là nhân tài giới vực cấp thấp, vốn nên là sự tồn tại như con kiến.
Cơn tức này dù có thể nào cũng nuốt không trôi.
“Lần này dù có thế nào cũng phải khiến hắn chết không chỗ chôn thân, sỉ nhục mười lần, trả lại gấp vạn!”
Liễu Mộ nghiến răng nói, sắc mặt âm trầm đến cực hạn.
“Tên nhóc đó vẫn còn độ kiếp à? Đã hai ngày trôi qua, chắc là đã có kết quả…”, trong mắt Từ Khuyết lóe lên vẻ mất kiên nhẫn. Đợi suốt hai ngày, sự kiên nhẫn của hắn ta đã bị mài mòn từ lâu.
Mặc Diễm trầm ngâm nói: “Chỉ cần tên nhóc đó còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. Ngược lại, Mục Tử Dịch ở trong trận Tinh Khung Khóa Long hai ngày rồi, đến bây giờ còn chưa bố trí xong”.
“Ha ha, xong rồi”.
Nhưng hắn ta vừa dứt lời, giọng nói của Mục Tử Dịch đã vang lên, bóng người nhoáng lên vài lần đã đáp xuống.
“Sao làm lâu như vậy?”
Liễu Mộ nhíu mày, hơi bất mãn nói.
Để bày trận Tinh Khung Khóa Long, bọn họ đã đuổi nhân tài của giới vực khác ở xung quanh đi hết, đắc tội với không ít người.
Soạt!