“Lâm Nhất?”
Khi nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, Thạch Huyên kinh ngạc, lớn tiếng thốt lên: “Sao ngươi lại chưa chết!”
Hắn ta nhớ rõ đối phương đã bị mấy chục đoá hoa Tinh Ma bao vây mà. Loại kỳ vật ấy chỉ cần một đoá thôi cũng có thể lấy mạng đối phương, nhưng bây giờ hắn lại yên lành xuất hiện, còn cướp đi lông vũ Hoả Ô mà hắn ta cần, sâu trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ.
“Nhờ phúc của ngươi nên Lâm mỗ vẫn chưa chết”, Lâm Nhất khẽ nheo mắt, trong mắt có ánh sáng lạnh lấp loé, hắn cũng không cố gắng che giấu sát tâm của mình.
“Lâm huynh thật biết nói đùa”.
Thạch Huyên nhanh chóng bình tĩnh lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta sẽ tặng lông vũ Hoả Ô này cho ngươi, ngươi có hứng thú liên minh với chúng ta, cùng nhau giành lấy truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung không?”
Tặng cho ta?
Mặt không dày bình thường đâu, ta cần ngươi tặng à?
Món nợ giữa ta và ngươi vẫn chưa tính, lẽ ra yêu đan của Thần Hỏa Ô là của Lâm Nhất mới đúng.
“Xin lỗi, ta không có hứng thú hợp tác với ngươi”.
Hiện tại mới bắt đầu thăm dò Nhật Diệu Tinh Cung không lâu, Lâm Nhất không vội trở mặt với đối phương, bèn đáp một câu rồi quay lưng rời đi.
Thái độ của hắn khiến những người khác rất kinh ngạc, đối diện với hai người nắm giữ Tinh Diệu Chi Linh mà không nể mặt, quả nhiên Lâm Nhất ngông cuồng như trong lời đồn.
bảo hiếm có khác.