Cùng lúc đó, một con mèo đen có Long Huyết dần dần phóng đại trong mắt hắn ta.
Mèo rồng! Là ma sủng của Lâm Nhất!
Mèo đen có máu rồng trong người, ngoại trừ con ma sủng của Lâm Nhất, con đường thông thiên không tìm ra con thứ hai.
Phong Huyền Dực suy nghĩ nhanh như điện, rất nhanh đã đoán được lai lịch của ngựa Huyết Long, nhưng trước mắt hắn ta không rảnh suy nghĩ những điều này.
Cây ma côn Thiên Khôi ở trong tay ngựa Huyết Long bộc phát uy lực cực lớn, linh văn cổ xưa trên côn gần như được kích hoạt toàn bộ, thân côn làm bằng ma kim khôi đấu tỏa ra ánh sáng thật sự của nó. Nó bay nhanh qua không khí như Định Hải Thần Châm, như thể đâm xuyên cả bầu trời, không gian điên cuồng vặn vẹo dưới áp lực cực lớn.
Phong Huyền Dực đang chiếm ưu thế lập tức nhận thấy được nguy hiểm, hắn ta nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Không thể đối kháng trực tiếp với cây côn này, dù không bị thương thì cũng sẽ rất chật vật, điều quan trọng nhất là hắn ta không muốn cược.
“Đại Nhật Triêu Thiên!”
Hai tay Phong Huyền Dực hợp thành chữ thập, sắc mặt nghiêm túc trang trọng, đợi đến khi côn đánh xuống, hai tay đột nhiên bắn ra, một mặt trời từ từ bay lên từ giữa hai tay hắn ta, chớp mắt mặt trời này đã to lên đến gần một trăm trượng.
Quả cầu lửa vàng nóng rực tỏa sáng trên bầu trời, giờ phút này nó chiếu sáng khắp mọi nơi trên đảo Phù Không.
Bùm!
Dư uy đáng sợ lan rộng ra, mặt đất trong phạm vi một trăm dặm quanh khe núi đều bốc cháy. Những khu rừng và dãy núi bất tận đều nổi lửa, yêu thú và những người ở trong đó đều kinh hoảng chạy trốn điên cuồng.
Bầy chim đen nghịt và người đồng thời bay lên trời, cảnh tượng đó thoạt nhìn cực kì đồ sộ.
Bùm!
Ma côn Thiên Khôi của ngựa Huyết Long mạnh mẽ đánh vào mặt trời kia, nó chỉ chịu đựng được một lát rồi chia năm xẻ bảy. Vô số quả cầu lửa to lớn xẹt qua bầu trời như tia chớp, tạo thành hình chiếc ô xòe khổng lồ rơi xuống mặt đất.
Hàng trăm, hàng nghìn con yêu thú bị mảnh vỡ đập trúng, ngay lập tức hòa tan.
Hắn ngoái đầu lại nhìn, bản thể của Phong Huyền Dực đã lùi ra xa một nghìn mét.