“Dừng tại đây thôi!”
Trong mắt Mục Tu Hàn tràn đầy lạnh lùng, cực kì kiêu ngạo, thậm chí hắn ta còn không thèm nhìn Lâm Nhất. Ở vùng trời phía trên đầu hắn ta, ánh chớp vô biên chiếu rọi hư ảnh này, cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, đắm mình trong ánh hào quang lấp lánh như lôi thần khiến người ta phải quỳ lạy.
Hắn ta vừa dứt lời, hư ảnh đội vương miệng đưa tay ra kết ấn, chỉ về phía Lâm Nhất từ xa, một luồng ánh sáng bắn tới.
Ầm!
Vô số tia điện màu tím ánh kim hoá thành những con long ảnh điện quang màu tím ánh kim. Bầy long ảnh bay lượn quanh luồng ánh sáng kia, lấy uy áp vô thượng lao về phía Lâm Nhất. Cảnh tượng đó như quân vương lên tiếng, chân long cũng phải nghe lệnh.
“Lôi Hoàng Trấn Sơn Hà? Trấn được sơn hà nhưng không thể trấn được ta!”
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn luồng ánh sáng đang hạ xuống và những con lôi long tím ánh kim lượn quanh không biến mất kia, đôi mắt đen của hắn như bầu trời sao mênh mông bắn ra hai tia sáng như có thực thể, chớp mắt đã xuyên qua bầu trời, phá tan gông cùm xiềng xích của tầng mây.
“Mở!”
Lâm Nhất gằn giọng hét lên, kiếm ý bốc cháy dữ dội trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Ầm ầm!
Phía ngoài bầu trời dường như có một cánh cổng cổ xưa đang từ từ mở ra, kiếm ý mạnh mẽ trào ra từ cánh cổng đó rồi treo ngược trên bầu trời, đánh tan những đám mây dày đặc.
“Khoan đã, cơn chấn động này… Cơn chấn động này…”
Nhận thấy được cơn chấn động dữ dội một cách kì lạ kia, đám người La Chấn và Tần Lâm đều thay đổi sắc mặt, sâu trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Đó có thể là… có thể là…
“Là kiếm ý Thông Thiên!”
Nữ tử áo tím Bùi Tuyết mặc bộ trường sam, đeo đai lưng màu vàng, phong thái vô song. Nàng ta không hề dao động, vẻ nghiêm túc hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp luôn giữ nụ cười nhạt, hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt liên tục thay đổi, hiển nhiên cảnh tượng này gây chấn động quá lớn.