Lâm Nhất vừa nói gì về nàng ta nhỉ? Sao mình không nhớ nổi.
"Lâm Nhất thối kia, vừa rồi có phải ngươi ám chỉ ta già rồi phải không? Đúng không hả?" Tiểu Băng Phượng bất mãn nói.
Lâm Nhất cười đáp: "Đâu có, ngươi nhìn núi đi, cao thật!"
"Hừ, năm đó bản đế chỉ cần giơ một ngón tay là đè nó xuống rồi." Tiểu Băng Phượng liếc mắt, khinh khỉnh nói.
Lâm Nhất cười khẽ, phi thân lên đỉnh núi xanh.
Lên tới đỉnh, gặp phải tượng đá canh giữ cửa thứ mười một, phía sau có một vách đá.
Vô số vết kiếm đan xen, sát khí sắc bén tràn ngập, nghe bên tai giống như tiếng kiếm vang leng keng.
"Ta đến vượt cửa."
Lâm Nhất nói với tượng đá.
Tượng đá nhẹ nhàng đáp: "Trong núi có tranh, phá được tranh thì qua cửa."
Lâm Nhất cũng không nhiều lời, tìm kiếm dấu vết trên vách đá, vách đá này rõ ràng khác với những vách trước. Ẩn chứa kiếm ý mạnh mẽ hơn, vết kiếm đan xen, sương mù mênh mông, khó có thể nhìn thấu.
Hắn thúc giục kiếm ý Thông Thiên đến cực hạn, đôi mắt tỏa ánh sáng lờ mờ, tóc dài bay phất phơ, gương mặt như ngọc quý, vẻ nghiêm túc tột cùng.
Khó quá!
Thời gian trôi qua, nửa canh giờ sau, Tiểu Băng Phượng bỗng nói: "Lâm Nhất, mắt ngươi đang chảy máu kìa."
Máu tươi chảy ra từ hốc mắt, nhưng Lâm Nhất không thèm quan tâm, chỉ tìm kiếm bức tranh tồn tại trong núi này.
Tìm thấy rồi!
Lâm Nhất khẽ cười, trong tầm mắt của hắn, một bức tranh bày ra. Lúc bức tranh hoàn toàn hiện ra, một luồng sáng hóa thân thành bóng người, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Nhất.
Keng!
Lâm Nhất rút kiếm đón đỡ, hai thân ảnh giao thủ như chớp nhoáng, chốc lát đã mơ hồ không rõ.
Chỉ còn lại kiếm quang đan xen, chân nguyên xao động.
Trận chiến tương đối khốc liệt, cho đến khi Lâm Nhất triệu hồi Tử Diên Kiếm Trận, mới miễn cưỡng giành thắng lợi.
Điểm sáng trong bức tranh nhập vào mi tâm của hắn, một luồng thông tin trào vào trong đầu, chính là kiếm thứ mười một của Phù Vân Thập Tam Kiếm.
Trùng hợp thay, một kiếm này lại mang tên Bích Lạc Tinh Thần!
Lâm Nhất mở mắt ra, lau vết máu nơi khóe miệng, cười nói: "Quả nhiên!"
"Kinh văn, mau nhớ kỹ đi." Tiểu Băng Phượng thấy Lâm Nhất cười ngớ ngẩn, chỉ vào vách đá, vội vàng la lên.
"Được rồi."
Lâm Nhất mỉm cười, khoanh chân ngồi xếp bằng, ghi nhớ từng lời kinh văn hiện ra trên vách đá.
Thật lâu sau, khi hắn đứng dậy, tượng đá khẽ nói: "Đã qua cửa này!"
Ầm!
Tại Điện Phi Vân, lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lâm Nhất sắp rời khỏi núi.
Phương hướng núi Thánh Kiếm lại có ánh sáng xanh chói lọi bùng phát, một con thanh loan lại bay lượn trên không trung.
Điện Phi Vân vốn ồn ào lập tức im phăng phắc, vô số người trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khó tin.
Cửa thứ mười một, Lâm Nhất đã vượt qua!