Chương 09: Tông môn hiểm ác
“Tổ huấn của tông môn, hễ là tu vi đạt đến võ đạo tầng ba, bất kể thân phận như thế nào đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn. Theo lý mà nói là vậy, nhưng… ngươi không được!”
Chấp sự áo xám chậm rãi nói, khiến Lâm Nhất không khỏi biến sắc, trầm giọng: “Vì sao? Ta là ngoại lệ ư?”
“Tu vi của ngươi là tự mình đột phá à? Trong tông môn, từ trên xuống dưới, có ai mà không biết ngươi được Tô Hàm Nguyệt ban thưởng hằng hà sa số đan dược, hết thảy dựa vào nhồi nhét đan dược mà miễn cưỡng đột phá, bất quá chỉ có cái vỏ mà thôi, tông môn nhận người thì có lợi ích gì?”
Ông lão áo xám phì cười, thản nhiên nói: “Không phải ta làm khó dễ ngươi, trong đại sảnh Tông Vụ đường, ngươi tùy tiện chọn bất kỳ một đệ tử ngoại môn nào cũng được. Nếu có thể tiếp được mười chiêu, ta sẽ cho ngươi thân phận đệ tử ngoại môn, bằng không…”
Nói đến đây, ông ta thoáng khựng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nên quay về đi, ngoan ngoãn làm Kiếm Nô, đừng lãng phí tài nguyên của tông môn”.
Biến cố phát sinh đột ngột khiến bầu không khí vốn có phần dễ chịu ở Tông Vụ đường thoáng chốc trở nên nặng nề.
Có người cảm thấy đáng tiếc thay cho Lâm Nhất, hai năm cố gắng, cuối cùng lại thành công dã tràng.
Cũng có người cảm thấy chấp sự áo xám nói không sai, dựa vào đan dược để tăng lên tu vi quả thực là không có bao nhiêu tiềm lực.
Nhưng yêu cầu tiếp được mười chiêu của đệ tử ngoại môn… quả thực có hơi khắt khe.
Lâm Nhất chỉ mới tiến vào võ đạo tầng ba, sao có thể tiếp được mười chiêu của những người đã tu luyện suốt mấy năm như bọn họ?
Lâm Nhất nhìn thẳng vào chấp sự áo xám, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, bọn họ không oán không thù, cớ gì đối phương lại làm khó dễ hắn.
“Tiểu Lâm, chớ hoảng sợ, để Chu sư huynh giúp ngươi. Ngươi chỉ cần tiếp được năm chiêu của ta, năm chiêu còn lại xem như qua”.
Nghe thấy âm thanh vang lên từ phía sau, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt cười như không cười của Chu Bình lẫn trong đám người.
Ngay lúc đó, hắn đã hiểu ra rất nhiều thứ.
“Ồ! Sao lại mang khăn trùm đầu thế này? Chẳng lẽ ngươi cho rằng làm vậy sẽ không còn là Kiếm Nô nữa?”
Chu Bình từ từ bước tới, giọng điệu ẩn chứa sự trào phúng, những đệ tử ngoại môn khác vội vàng né ra.
Khi nhìn thấy Chu Bình, có không ít người tỏ vẻ đã hiểu, thảo nào chấp sự Dương lại gây khó dễ cho Lâm Nhất.
Bọn họ dám chắc là Lâm Nhất bị Chu Bình trả thù.
Với thân phận của Chu Bình, nhờ chấp sự Dương giúp gã ta chút chuyện quả thực rất đơn giản.
Biết thì biết vậy, nhưng không ai bằng lòng ra mặt vì Lâm Nhất. Có ai lại tự gây rắc rối cho mình vì một tên Kiếm Nô cơ chứ?
“Chấp sự Dương, xin hỏi những lời ông vừa nói có thật không? Nếu ta có thể tiếp được mười chiêu của Chu sư huynh, ta sẽ được trở thành đệ tử ngoại môn?”
Lâm Nhất không để tâm đến thái độ đùa cợt của Chu Bình, hắn nhìn về phía ông lão, lên tiếng hỏi.
Ánh mắt chấp sự áo xám lộ vẻ kinh ngạc, ông ta trầm giọng nói: “Đương nhiên rồi, nếu ngươi có thể chứng minh bản thân có thực lực thật sự, lão phu cần gì làm khó ngươi?”
Ngoài mặt thì nói rất hiên ngang, khí phách, nhưng trong lòng chấp sự áo xám lại đang cười khẩy, đấu với Chu Bình cao hơn một cảnh giới, tên Kiếm Nô này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Trong Tông Vụ đường, những đệ tử ngoại môn khác vốn cho rằng Lâm Nhất sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ hắn lại chủ động ứng chiến, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Với tình thế hiện tại, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đoán được là Chu Bình đang cố ý giăng bẫy.
Vậy mà Lâm Nhất lại đâm đầu vào, người bình thường sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy, chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
Huống chi, Chu Bình đã đạt đến võ đạo tầng bốn, cao hơn hắn đúng một tầng.
“Chu sư huynh, xin chỉ bảo!”
Lâm Nhất bước đến khu đất trống trong Tông Vụ đường, chìa tay ra và nói.
“Ha ha, tốt xấu gì tên Kiếm Nô nhà ngươi cũng từng là thủ hạ của ta, ta cam đoan những lời vừa nói, ngươi chỉ cần tiếp được năm chiêu của ta là đủ”.
Vừa dứt lời, cả người Chu Bình nghiêng về phía trước, hai tay giang ra như cánh, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.
Vèo!
Ngay khoảnh khắc gã ta lao đến, cuồng phong bị cuốn theo, vọt về phía trước.
“Thân như cung, tay như cánh, khí thế như gió, đây chính là Ưng Chưởng Công!”
“Khi đi săn mồi, chim ưng thường chú trọng tư thế lấy đà, nhìn dáng vẻ của Chu Bình, xem ra gã ta đã nắm bắt rất tốt, đợi gã ta đón gió mà lên, e là rất khó lường!”
“Thảo nào Chu Bình dám nhường Lâm Nhất năm chiêu, gã ta đã nắm bắt được ý cảnh của Ưng Chưởng Công, khoảng cách đạt đến đại thành đã không còn xa nữa!”
Người trong nghề vừa ra tay liền biết có thực lực hay không.
Ở đây đều là các đệ tử ngoại môn, không phải những tạp vụ trong phòng Tẩy Kiếm, bọn họ có thể nhìn ra được bản lĩnh của Chu Bình.
Cuồng phong ập đến, thổi bay tóc mái của Lâm Nhất. Chu Bình đang lao về phía hắn, ánh mắt lộ vẻ hung ác và sắc bén, bộ pháp vững vàng, trầm ổn.
Khác xa thái độ khoác lác và chủ quan ba ngày trước.
Nếu như gã không có chuẩn bị từ trước, sợ là hôm nay phải thất bại tại nơi này.
Đối mặt với biến cố, Lâm Nhất không chút sợ hãi, hắn nhớ lại phong thái oai hùng của mãnh hổ trong cuốn tranh, đối phương đang lấy đà, hắn cũng đang lấy đà.
“Tiêu rồi, tên Kiếm Nô này bị ngốc à? Vẫn không chịu nhúc nhích, đang chờ chết hả?”
“Một khi Ưng Chưởng Công được thi triển, uy lực vừa nhanh vừa mạnh, trừ phi có được thân pháp vượt trội, linh hoạt như thỏ, bằng không, có liều mạng cũng không có quả ngon mà ăn!”