♥
Việc chào đón ngày mới lên với một bà mẹ đơn thân như tôi thường bắt đầu từ khá sớm..
Tôi dậy sớm, dụi mắt rồi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho đứa con gái đang học cao trung của tôi.
Haa, ước chi cao trung cũng có được cái căn tin giống sơ trung nhỉ.
“Mà...có phàn nàn cũng vô ích.”
Sau khi than ngắn thở dài, tôi chiên chút trứng bằng cái chảo chiên hình vuông. Tamagoyaki vừa có thể dùng như món kèm cho bữa sáng của con gái tôi mà cũng đồng thời đem nó làm bữa trưa được luôn. Đúng thật là người bạn tốt nhất cho mọi bà nội trợ mà.
Món súp miso cũng gần sôi rồi nên tôi nhanh chóng tắt bếp đi.
Nếm thử cái nào...yup, nó vẫn thật ngon như mọi khi♪.
Ngay khi tôi hoàn thành sắp bữa sáng lên bàn thì...
“Uwaah! Tệ quá đi mất! Mình đã nướng quá giờ mất rồi!”
Con gái tôi, Miu, chạy vội xuống từ tầng hai gây ra cả đống tiếng ồn.
Là một phụ nữ độ 30, tôi chả dám chắc nổi việc “ngủ nướng” là do con gái tôi tự nảy ra trong đầu hay là giới trẻ bây giờ thực sự dùng mấy từ lóng như thế.
Sau khi bước xuống, con bé chạy phắn vào phòng tắm và sau khi sửa soạn xong thì nó bước vào phòng khách.
Miu đã bắt đầu diện lên mình bộ đồng phục cao trung kể từ lúc nhập học hồi tháng 4.
Ngôi trường con bé theo học là một trong những trường tốt nhất của quận. Thành thật thì điểm năm sơ trung của nó không được ổn lắm, nhưng nhờ vào có gia sư tốt mà con bé đã có thể bước chân vào ngôi trường này. Bộ đồng phục mà con gái tôi diện lên người chính là niềm mong ước của biết bao nhiêu học sinh, cơ mà con bé thì lại chẳng để ý lắm.
Oh, geez, bộ áo khoác lại nhàu nhĩ hết cả lên rồi kìa, con thật vô ý quá đi.
Mẹ chỉ vừa mới đem nó ra ủi hôm qua thôi đấy!
“Sao mẹ không đánh thức con dậy đấy?!”
“Mẹ làm rồi, cả đống lần luôn ấy chứ, cơ mà con có chịu dậy quái đâu. Đây này, ăn nhanh đi. Còn không mau lên là Takkun sẽ tới đón con trước mất.”
“Con biết rồi mà!”
Con gái tôi ngồi vào bàn ăn và bắt đầu vội vã xử lí bữa sáng của mình.
Miu Katsuragi.
Tuy không phải máu mủ ruột thịt, nhưng con bé vẫn là đứa con gái duy nhất tôi, Atako Katsuragi, có.
Uh… mà…
Chính xác thì đúng là có chút dây mơ rễ má thật.
Xét cho cùng con bé chính là con ruột của chị gái tôi.
Cũng lâu rồi nhỉ…
Cũng đã 10 năm kể từ lúc tôi quyết định nhận nuôi con bé kể từ sau lễ tang và bắt đầu chuyển tới sống trong căn nhà mà chị tôi cùng anh rể để lại.
Tôi không thể tin nổi.
Mới chớp mắt cái mà cũng đã được 10 năm rồi.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ ngày đó… nó là những chuyện chẳng thể qua loa vài lời mà xong, nhưng cuối cùng, chúng tôi thật sự là hai mẹ con.
Chỉ cần được nghe con gái yêu dấu gọi tôi bằng “mẹ”, tôi sẽ luôn có thể cố gắng hết sức mỗi ngày.
“Ah, geez… Taku-nii có cần ngày nào cũng đón con đi học như vậy đâu chứ. Đằng nào thì lúc tới trạm cũng mỗi người một nơi mà.”
“Đừng có phàn nàn vậy chứ. Thằng bé tới đón con cũng chỉ vì con thôi mà, phải không? Mà….chẳng phải là lòng con cũng thấy rất hạnh phúc sao?”
“Ý mẹ là gì cơ?”
“Hổng có gì hết. Mà nếu con cứ thong thả như vậy thì sẽ có ngày Takkun bị đứa con gái khác cuỗm đi mất cho mà coi.”
Miu thở dài trước câu đùa của tôi.
“Mẹ nghe này… Con đã nói bao lần là mối quan hệ giữa con và Taku-nii không phải là kiểu như thế, chúng con chỉ là bạn thuở nhỏ và anh ấy cũng còn là gia sư của con nữa. Chỉ vậy thôi, không còn gì hết.”
“Gì cô? Thật à?”
“Vâng, thật mà mẹ. Con chẳng có mối quan hệ kiểu thế với anh ấy mà anh ấy với con cũng vậy nốt.”
“Hmm… mà mẹ thấy vậy cũng được thôi.” Tôi khẽ nhún vai trước giọng điệu bực dọc của con bé.
Thành thật thì, nó chẳng chịu thành thật gì cả.
Tệ thật ấy, chúng trông đẹp đôi thế kia mà.
Mà tôi chẳng dám chắc là thằng bé không coi con bé theo cách “đó” đâu ý.
Có thể tìm đâu ra một đứa con trai sẵn sàng đến đón mình mỗi sáng mà không phàn nàn một câu nào chứ?
Nhắc Tào Tháo là có Tào Tháo thật.
Ding-dong.
Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi bước tới mở cửa chính.
“Chào buổi sáng ạ, Ayako-san.”
Một cậu thanh niên lịch sự chào tôi khi tôi mở cửa ra.
Cậu ấy mặc lên người bộ sơ mi đã được là cẩn thận cùng chiếc quần jean ôm. Cậu mang một chiếc túi tote hợp thời trang cùng cái đồng hồ trông sặc mùi đô la trên cổ tay trái. Tôi nghe được rằng nó là món quà mà cha cậu tặng nhân dịp cậu trúng tuyển vào một ngôi trường đại học.
“Chào buổi sáng nha, Takkun.”
Takkun… Takumi Aterazawa-kun.
Cậu ấy là một sinh viên đại học sống kế bên.
Và cũng là bạn thuở nhỏ của Miu.
Từ trước cả khi tôi chuyển đến đây cơ, ý tôi là, từ hồi chị gái và anh rể tôi còn sống ấy, thì cậu đã là bạn của Miu rồi.
Suốt 10 năm ròng….từ khi tôi nhận nuôi Miu và bắt đầu sống ở đây thì chúng tôi đã luôn là những người hàng xóm có mối quan hệ tốt đẹp.
Và bên cạnh đó, Takkun cũng là gia sư cho Miu.
Cậu đỗ vào một ngôi trường Đại Học danh giá, và nhờ vào sự chỉ dạy đầy nhiệt tình của cậu, mà Miu đã có thể bước vào mái trường cao trung mà con bé muốn.
“Cô thật xin lỗi, Takkun. Miu hôm nay đã ngủ quá giờ và còn đang dùng bữa sáng. Cháu chịu khó chờ con bé thêm chút nha?”
“Em thành thật xin lỗi, Taku-nii! Chờ em một phút thôi!” Giọng của Miu phát ra từ phòng khách làm Takkun nở ra nụ cười gượng gạo.
“Vâng ạ. A, mà… Ayako-san, hãy ngưng gọi cháu là “Takkun” đi ạ, cháu đã đủ 20 tuổi kể từ ngày hôm qua rồi.”
“Hehe, cô xin lỗi nha. Ngựa quen đường cũ mà. Nhưng...đúng thật nhỉ, cháu giờ cũng đã 20 tuổi rồi này.”
Bằng những cảm xúc dạt dào, tôi nhìn vào cậu ấy.
“Khi còn bé tí trông cháu thật sự rất dễ thương, nhưng mà trước cả khi cô kịp nhận ra thì cháu đã lớn nhiều quá..”
Lần đầu chúng tôi gặp nhau...trông cậu ấy chỉ là một nhóc tì mười tuổi nhỏ tí, hơi ốm và thật thì trông giống cô nhóc hơn là một cậu bé.
Nhưng mà, từ hồi bắt đầu tham gia bơi lội vào sư trung, thì cậu lại lớn phổng lên và bắt đầu phát triển cơ bắp, và giờ thì, cậu nhóc ngày nào đã trở thành một thanh niên điển trai rồi.
Tôi khẽ bước tới một bước và xoa đầu cậu ấy. Dù cho có đứng ở thềm cửa, thì đầu cậu vẫn cao hơn hẳn tôi rồi. Đúng thật là đã lớn hơn nhiều nhỉ.
Và rồi Takkun ngượng ngùng giật lùi lại.
“Đ-Được rồi ạ. Cháu không còn là con nít nữa đâu.”
“Oh, cô xin lỗi nha. Cô chỉ đang nghĩ trong đầu là cháu đã lớn đến nhường nào rồi thôi Takkun.”
“…Đừng có gọi cháu như thế nữa mà.”
“Ah, được rồi. Hmm… nhưng cô đã quen như vậy rồi, giờ mà đổi ngay thì khó cho cô quá. Rốt cuộc thì cô cũng đã gọi cháu là Takkun hơn 10 năm rồi ấy.”
“…”
“Để công bằng thì cháu cũng có thể gọi cô là “Mẹ Ayako” như ngày trước đấy.” [note32830]
“Kiểu thỏa thuận gì vậy ạ…?”
“Ufufu, ổn cả mà. Cháu cũng hệt như là một đứa con trai dễ thương của cô vậy.”
“…Không.” Cậu lẩm bẩm trong miệng và rồi nói rõ thành lời bằng giọng điệu nghiêm túc “Cháu...không phải con trai cô, Ayako-san.”
“Takkun…?”
“…Ah, ch-cháu xin lỗi…cháu đã nói mấy lời kì quặc rồi ạ.”
“Uh? Ah, kh-không sao đâu… nó ổn mà.”
Takkun nở một nụ cười giả tạo và tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười tương tự, nhưng con tim tôi lúc này lại có chút đập nhanh hơn.
Thật là bất ngờ.
Tại sao...thằng bé lại đột nhiên xưng hô với tôi một cách cứng nhắc như vậy...
Bằng ánh mắt sắc bén và giọng trầm của một người đàn ông, thằng bé khiến tôi nhận ra rằng nó đã thật sự trưởng thành và điều này khiến trái tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
“Xin lỗi vì đã muộn giờ ạ!” Miu, người có vẻ vừa hoàn thành bữa sáng của mình, bước tới cổng và bắt đầu mang giày vào. “Đã bắt anh phải đợi rồi, Taku-nii.”
“Không sao đâu mà. Vậy thôi, gặp lại cô sau, Ayako-san.”
“Chúng con đi đây ạ~.”
“Được rồi, đi học vui nha hai đứa. À đúng rồi.” Tôi đột nhiên nhớ ra và sẵn tiện nói luôn, “Chiều nay…. 5 giờ nha, đừng về trễ đấy.”
“Dạ.”
“Vâng ạ!.”
Cả hai đứa cùng gật đầu và rồi rời đi.
Tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Hằng sáng, sau khi tôi chào tạm biệt đứa con gái của mình, tôi cảm thấy như mình đã vơi đi cảm giác “được yên tĩnh nghỉ ngơi một mình” rồi bất giác thấy buồn vì “phải cô đơn một mình”
Oh đúng rồi nhỉ…
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
Ngày nào đó khi Miu rời đi… khi mà nó kết hôn và rời khỏi căn nhà này...
Liệu tôi có lại thấy cô đơn không?
Tôi không muốn để Miu phải cô đơn, nên tôi đã lựa chọn tự mình chăm sóc cho cô bé, nhưng rồi ngày nào đó, tôi cũng sẽ phải chịu cảnh cô đơn thôi nhỉ…
“…Không, không, nó vẫn còn quá sớm.”
Con bé mới có 15 tuổi đầu thôi.
Chỉ vừa mới bắt đầu nhập học cao trung.
Vẫn còn quá sớm để mà bắt đầu lo nghĩ về chuyện tương lai như thế.
“Nhưng… À, mà phải rồi. Nếu chồng con bé mà là Takkun...kể cả khi chúng có kết hôn và sống cùng ba mẹ của thằng bé thì tôi cũng chẳng thể thấy cô đơn nổi vì chúng cũng sống ở sát vách thôi mà.”
Nếu con gái tôi sau khi kết hôn sống ở sát bên tôi… Yup, đúng thật là quá tuyệt vời luôn!
Tôi sẽ không còn thấy cô đơn nữa!
Takkun là mẫu con trai tử tế và nghiêm túc, và trước khi tôi nhận ra thì thằng bé đã trưởng thành và trở nên cực kì điển trai, mà còn được nhận vào một ngôi trường đại học tốt nữa, thằng bé thực sự có được một tương lai cực kì xán lạn luôn!
Đó đúng là mẫu bạn trai hoàn hảo cho con gái tôi! [note32831]
Nếu vậy thì...tôi thực sự cần gán ghép hai đứa nó lại với nhau càng sớm càng tốt!
Và sẽ để chúng phụng dưỡng tôi khi về già!
“Mà mình nghĩ chúng thật sự rất đẹp đôi mà...Hmm?”
Sau khi tôi thoát khỏi được những ảo tưởng bủa vây, tôi bước vào phòng bếp và có thứ gì đó đập vào mắt tôi.
Một hộp bento được gói đẹp mắt mà tôi đã nỗ lực làm hồi sáng.
“Aaahh… Geez!”
Tôi tức tốc chạy ra khỏi nhà và gọi với theo hai người đang hạnh phúc rảo bước bên lề đường.
“Ch-chờ cái đã, Miu!” “Con quên bữa trưa rồi nàyyyy!”
Cũng đã 10 năm trôi qua kể từ lúc tôi nhận nuôi Miu.
Và một buổi sáng ầm ĩ như thế này cũng đã trở nên thân thuộc như một phần thói quen thường nhật.
Sau khi chào tạm biệt con gái mình, tôi giặt là đống quần áo và dọn dẹp ngôi nhà, rồi bắt đầu làm việc.
Chuyển chế độ từ bà mẹ đơn thân sang chế độ nữ doanh nhân.
Tôi đặt laptop của mình lên bàn cùng với món đồ uống mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Sẵn thì, món đồ uống này là một món sinh tố lành mạnh được làm bằng ‘Dolce Gusto’.
Nó là một loại Aojiru khá dễ uống. Một thức uống tuyệt vời với mức dinh dưỡng ngang với các loại rau củ quả giàu beta-carotene. Tôi cũng đã ngoài 30 rồi, và rất cần tự chăm sóc cho sức khỏe của bản thân nhiều hơn.
“…Hiểu rồi, Oinomori-san. Tôi sẽ nói người minh họa biết về những điều mà ta vừa họp bàn, và tuần sau tôi sẽ tập hợp nhóm soạn thảo luôn.”
“Được, chị trông cả vào em đấy, Katsuragi-kun.”
Những gì tôi nghe được từ phía đầu dây bên kia là câu trả lời thường thấy của Oinomori-san. Chị ấy có giọng nói bình tĩnh của một người phụ nữ, nhưng tông giọng của chị lại hơi giống đàn ông. Lúc nào chị ấy cũng thật là tuyệt vời; suốt cả 10 năm trời làm việc cùng nhau, tôi chưa bao giờ thấy chị ấy tỏ ra hoảng loạn hết.
Oinomori-san là sắp của tôi… hay cụ thể là CEO của công ty tôi làm việc. Dù chỉ hơn tôi mười tuổi, nhưng giọng điệu, cách suy nghĩ và ngoại hình của chị ấy lúc nào cũng mang hướng trẻ trung cả.
“Mà em đã thực sự giúp chúng ta rất nhiều trong dự án lần này đấy, Katsuragi-kun. Nếu không có em thì chắc công việc lần này đem đổ sông đổ bể hết mất.”
“Chị đang nói gì vậy ạ? Em chỉ là biên tập viên bình thường thôi mà.”
“Đừng quá tự ti như vậy chứ. Có rất nhiều nhà sáng tạo chỉ chấp nhận công việc với điều kiện là nó phải do em đảm nhiệm thôi đấy. Những thành tựu em đã tự mình dành lấy cùng sự tín nhiệm được bồi đắp suốt 10 năm qua giờ đã cho thấy thành quả tương xứng rồi.”
“Đã 10 năm rồi…”
“Yup, 10 năm rồi. Hmm… Dù chỉ là tự nhủ thôi nhưng đúng là nó vẫn có chút kì quặc nhỉ. Cuối cùng thì ta đã làm việc cùng nhau suốt 10 năm qua.” Tôi cảm thấy ẩn trong giọng của chị ấy là một sự hoài niệm sâu sắc như đang tìm lại kí ức xưa cũ.
Oinomori-san… Yumemi Oinomori.
Khi trước, chị ấy là một biên tập viên cực kì cuốn hút đã làm việc cho một tòa soạn rất là nổi tiếng, nhưng hồi 10 năm trước, chị đã tách riêng ra và tự mình gây dựng một công ty riêng mang tên, ‘LightShip.’
Và cũng vào 10 năm trước, tôi đã được nhận vào làm cho cái công ty mới thành lập này.
Và cái công việc mà tôi đã nhận...nó khá là khó để giải thích rõ.
Chúng tôi sẽ làm mọi kiểu công việc giải trí dưới phương châm chủ tịch đề ra là “Thích gì làm nấy, miễn sao vui là quất được hết.”
Tôi dù cho vốn chỉ là một biên tập viên ngồi bàn giấy thôi, nhưng giờ tôi đã phải đảm nhiệm cả đống thứ khác nữa. Gần đây thì tôi có cảm giác mình như trung gian cho giữa khách hàng với nhà sáng tạo ấy.
“…Em thật sự rất biết ơn chị đấy, Oinomori-san. Nếu đây mà là công ty khác, thì hẳn một nhân viên mới như em, chỉ vừa nhắc đến việc mình bỗng dưng có một đứa con gái thì...hẳn là em sẽ bị đuổi thẳng luôn rồi…”
10 năm trước… Tôi đã nhận nuôi Miu ngay sau khi vừa tham gia LightShip.
Và rồi, một nhân viên mới vào lại bỗng chốc trở thành một bà mẹ đơn thân.
Dưới quan điểm của bên bộ phận nhân sự thì đây chẳng phải là trò đùa. Khi họ đặt ra câu hỏi trong cuộc phỏng vấn cuối cùng rằng: “Liệu cô có đang mang dự định kết hôn hay sinh con không?” thì tôi đã tự tin trả lời là “Không, tôi hiện hoàn toàn không có dự định như vậy” Chỉ đơn giản bởi nó là sự thật.
Nếu nhỡ tôi có con, thì sẽ có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, và tôi sẽ phải rời khỏi phòng làm việc sớm, nó có thể là do cuộc gọi từ trường, hay sự kiện gì đó ở trường, hay thậm chí là có thể do con cái bị đau ốm, và, tất nhiên rồi, dù có xảy ra chuyện gì, suốt thời gian này tôi vẫn sẽ được trả lương như bình thường.
Thành thật thì, tôi cứ tưởng mình sẽ bị sa thải liền ngay và lập tức cơ.
Nhưng Oinomori-san đã thực hiện hàng loạt những thay đổi chỉ vì lợi ích của riêng tôi. Cô ấy đã xây dựng một hệ thống riêng để giúp những người phải ra về sớm hay không thể trực tiếp tham dự vẫn có thể làm việc ngay tại nhà.
“Chẳng cần phải cảm ơn chị đâu. Nó cũng chỉ là chuyện bình thường khi một công ti tạo ra một môi trường để nhân viên của họ có thể làm việc một cách tốt nhất có thể thôi. Và...chị thấy mình phải giúp đỡ em. Không phải là với tư cách chủ tịch công ti, mà nó, là dưới tư cách một người phụ nữ. Khi chị cứ mãi nghĩ đến việc em đang phải tự mình gồng gánh nuôi đứa con gái.”
“Oinomori-san…”
“Nhưng mà con gái em...Miu-chan cũng đã vào cao trung rồi mà nhỉ? Em đâu cần thiết phải chăm sóc con bé quá mức nữa đâu. Sao em không nhân lúc này mà đi kiếm sự hạnh phúc cho riêng mình đi nào?”
“Hạnh phúc cho riêng em ấy ạ?”
“Em vẫn chẳng nghĩ gì đến việc kiếm người yêu cho mình à?”
Oinomori-san nói với điệu bộ như người bị say điệu, nhưng việc đột ngột đổi chủ đề như thế khiến tôi bối rối đến mức không thốt được nên lời.
“N-Người yêu á…?
“Thì, nói gì thì nói, từ hồi nhận nuôi Miu-chan em cũng chưa hề hẹn hò với ai hết mà phải chứ? Tuy em đã tỏ ra mình khá là ổn suốt 10 năm qua thì lúc này đây, chị nghĩ em nên bỏ đi cái điều lệ cấm yêu đương mà em tự đề ra đi.”
“Nhưng… em có phải là đang tự kiềm nén bản thân đâu...”
“Tình yêu đẹp lắm, Katsuragi-kun à. Khi em rơi vào lưới tình, có khi em còn làm việc năng suất hơn nữa cơ”
“…Nghe xem người đã có kinh nghiệm li dị hẳn 3 lần nói gì kìa.”
“Hahaha, vì chị là một người phụ nữ tràn đầy tình yêu đấy!”
Dù tôi đang lấy chị ấy ra làm trò đùa thì chị ấy vẫn không hề để tâm.
Tính đến nay thì chị ấy cũng đã phải li dị đến 3 lần rồi, và cả 3 đều là do chị ấy ngoại tình… Yumemi Oinomori là một người phụ nữ rất cuồng nhiệt và dữ dội. Dù chỉ có làm ra rất là nhiều tiền đi nữa, thì toàn bộ chúng đều phải đem đi đền bù hết cả. Cơ bản, chính xác hơn thì chị ấy đã phải chi trả cho 3 người đàn ông khác. Tôi thực sự tôn trọng chị ấy dưới tư cách một chuyên gia trong công việc, cơ mà dưới tư cách một người phụ nữ thì….không hẳn.
Tôi thở hắt ra một hơi dài.
“Oinomori-san, em… vẫn chưa hề có tí ý định yêu đương gì lúc này. Giờ với em, con gái em, Miu, mới là điều quan trọng nhất hiện tại.”
Nó là những thứ tôi tự quyết khi mà bắt đầu nhận nuôi Miu hồi 10 năm trước.
Tôi quyết định sẽ nuôi dạy con gái của mình cho đến nơi đến chốn.
Tôi chưa bao giờ kết hôn hay sinh con… Nhưng, giờ đây, tôi vẫn là một bà mẹ, và hơn hết thì tôi còn là một bà mẹ đơn thân.
Tôi không được phép yêu đương một cách bất cẩn.
Khi tôi quyết định hẹn hò và kết hôn với ai đó...người đó sẽ trở thành ba của Miu.
Bên cạnh đó… Miu và tôi cũng chẳng phải mối quan hệ ruột thịt. Liệu con bé sẽ có phải chịu thêm bất cứ gánh nặng gì nữa không khi gia đình bỗng chốc có thêm một “người xa lạ”?
“Oinomori-san, dù có nói là em phải nghĩ cho hạnh phúc của riêng mình...em vẫn thấy thế này là đã đủ hạnh phúc rồi ạ.”
Tôi có một đứa con gái yêu dấu và một công việc dưới sự chỉ đạo của người sếp mà tôi cực kì tôn trọng.
Đòi hỏi là không tốt.
“Hmm… Thật là lãng phí nhan sắc của em mà. Chẳng phải em lúc này chính là lúc mà em có khao khát “bầu bạn” với những người khác sao? Suy cho cùng ham muốn tình dục của những người phụ nữ độ 30 thực sự rất đáng kinh ngạc đấy. Em rồi sẽ chẳng thể kiểm soát nổi những thôi thúc nhục dục và cuối cùng mỗi đêm sẽ được dùng để thỏa mãn-”
“Oinomori-san, dẫu chị là sếp, nó vẫn là quấy rối tình dục đấy.”
“Oh, đúng thật, cho chị xin lỗi nha.”
Có lẽ do lo sợ bị cáo buộc quấy rối tình dục, Oinomori-san ngưng lại, và tôi thở dài.
“Nhưng mà…cũng không phải là em không có hứng thú với đàn ông, cơ mà với em lúc này thì nó là điều bất khả thi. Ít gì thì cũng phải đợi cho con gái của em trưởng thành đã...Không, em sẽ cống hiến hết mình cho việc làm mẹ, cho đến tận khi con bé ra trường và kiếm được một công việc đường hoàng mới được.”
“Đến khi con bé có thể ra trường à….? Chẳng phải khi ấy thì em cũng 40 rồi mà?”
“Mà, có làm được gì đâu chứ” Tôi đùa, “Nếu em không kết hôn được thì cứ để con gái và chồng nó chăm cho cũng được vậy.”
Hoàn thành sớm tất thảy công việc, tôi bắt đầu sắp xếp mọi thứ cho bữa tối. Tôi bắt đầu nấu ăn và mang ra cái bánh gato tôi vừa nướng xong. Miu, vừa đi học về cũng đã vào phụ giúp tôi sắp đồ lên.
Đêm nay, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà.
Chúng tôi đang chuẩn bị tiệc sinh nhật muộn cho Takkun…
“Ahem, vậy thì, chúc mừng sinh nhật người hàng xóm yêu dấu, Takumi Aterawaza-kun, ngày cậu ấy đã bước sang tuổi 20 đáng nhớ nào ~! Dzô!” Tôi bắt đầu nói, và rồi ba người chúng tôi bắt đầu nâng lên 3 ly sâm banh. Nhưng chiếc ly cụng vào nhau kêu leng keng nơi giữa bàn tạo nên âm thanh vui vẻ.
Sẵn đây thì Miu đang dùng loại sâm banh không cồn.
“Cảm ơn cô ạ, nhưng không cần phải phiền cô sắp tiệc như vầy đâu ạ.”
Takkun bẽn lẽn cười ở phía bên kia bàn, nơi được lấp đầy bởi salad, thịt nướng, pizza và hàng đống món ăn tiệc thường thấy khác. [note32832]
“Tất nhiên là ta phải tổ chức tiệc mừng rồi! Cháu cũng như là một phần gia đình cô mà Takkun. Này, ăn đi nào.”
Tôi gắp thức ăn vào đĩa cho cậu ấy, và cậu gật đầu đáp lại. [note32833]
“Cảm ơn cô, cháu thật sự thấy rất hạnh phúc. Cô thậm chí còn đã làm một bữa tiệc như vầy dành cho cháu nữa.”
“Không phải là điều gì quá đặc biệt đâu, mà, tất cả đều là mua hết ngoài tiệm thôi. Cháu đã có bữa tiệc lớn với gia đình mình rồi nhỉ?”
“Dạ vâng ạ, nhà cháu có cùng đi ăn nhà hàng. Nhưng nói thật thì… ăn những món tự nấu của cô làm cháu thấy hạnh phúc hơn ạ, Ayako-san.”
“Oh, không cần phải tâng bốc cô như vậy đâu.”
Oh, geez, nhóc Takkun này… nghiêm túc và dễ thương quá đi mất.
Tôi thật sự rất muốn nhận cậu ấy làm con rể càng sớm càng tốt!
“Em không thể tin là Taku-nii đã 20 tuổi rồi ấy” Miu thì thầm và bắt đầu cứ thế quất món salad mà chẳng mời gì ai cả. “Mà giờ thì nhỡ anh có phạm tội gì thì anh sẽ bị lên án bằng chính tên thật chứ chẳng có quyền ẩn danh gì đâu nha. Cẩn thận đấy, Taku-nii.”
“Phải lo lắng gì chuyện đó cơ chứ? Làm như anh sẽ phạm tội gì không bằng.”
“Ai biết được, đời mà, biết bao tên tội phạm cũng từng có ý định sống nghiêm chỉnh như anh đấy thôi?”
“…Em mà cứ xàm xí như vậy, anh sẽ gấp rưỡi số bài tập của em lên đấy.”
“Gì cơ?! Nó hoàn toàn là sự lạm dụng quyền lực một cách trắng trợn! Và tại sao anh lại phải tiếp tục làm gia sư cho em cơ chứ? Em đã đỗ kì thi đầu vào, em không cần phải nhờ anh kèm như thế nữa đâu!”
“Là mẹ yêu cầu đấy.” Tôi đáp lại đứa con gái đang tỏ vẻ bất mãn của mình. “Miu này, nhờ cậu ấy mà con mới có thể vượt qua kì thi đầu vào một cách thần kì. Cơ mà nếu con bỏ bê việc học thì con sẽ chẳng thể theo kịp bạn đồng trang lứa đâu ấy.”
“Guh… Đ-Đúng thật nhỉ…”
“Cô biết là đứa con gái này thật sự rất phiền phức cơ mà, phiền cháu tiếp tục chăm sóc cho con bé nhé, Takkun.”
“Đã rõ, vậy thì cháu sẽ không kiềm chế nữa.”
“…Boo.”
Hai chúng tôi cười phá lên trước sự hờn dỗi của Miu.
“Ah, đúng rồi, mém tí là cô quên mất.”
Tôi đứng dậy và tìm vài thứ trong bếp.
“Ta-dah! Một chai rượu mừng này!”
Tôi tự hào đặt cái chai lên bàn.
“Ufufu, một tác giả mà cô đã làm việc cùng rất lâu khi trước đã tặng chai rượu này cho cô. Này, Takkun, muốn cùng cô nâng ly mừng ngày sinh nhật thứ 20 của cháu không?
“Uhm… cô chắc chứ ạ? Nó trông sặc mùi đắt tiền kìa.”
“Được mà được mà. Cô không uống nhiều một mình, mà cũng chẳng muốn cứ mặc nó bơ vơ trong tủ mãi đâu.”
Không phải là tôi không thích đồ uống có cồn đâu, chỉ là tôi không thích việc một mình nhâm nhi trong bữa ăn thôi.
Thật là ngại khi uống rượu một mình trước mặt con gái.
“Cô sẽ thấy rất vui nếu có cháu cùng uống đấy.”
“…Vậy thì, cháu rất sẵn lòng.” cậu ấy gật đầu hạnh phúc. Ơn trời… cuối cùng cái thức uống xa xỉ này cũng có ngày được chia cho người khác dùng rồi.
Tôi mở nắp và rót rượu vào ly của chúng tôi. Hương hoa từ thứ chất lỏng màu đỏ ấy liền quyện vào cùng không khí khi được đưa ra ngoài chai.
“Ôi giời, thơm thế nhợ. Chuẩn là thứ rượu xa xỉ rồi.”
“Hmph… hẳn là ngon lắm” Miu nói, “Mẹ ơi, cho con uống với nha?”
“Hông cho đâu~. Con mới chỉ là học sinh cao trung thôi, ngửi mùi cho biết vậy là được rồi.”
“Mẹ keo quá. Chỉ một chút thôi mà.”
“Không là không. Thời nay… luật lệ ràng buộc hà khắc lắm. Cảnh trẻ vị thành niên uống rượu bị cấm tiệt dù nó chỉ là đùa giỡn. Thế nên mấy hãng phim mới phải nghĩ cách lách luật bằng việc cho nhân vật của mình già hơn hay khiến họ trông có vẻ say sỉn bằng mùi rượu…”
“Cho con uống một chút nào!”
Hoàn toàn ngó lơ những lời phàn nàn vô tâm của tôi về ngành biên tập, Miu bật dậy khỏi ghế, vươn tay chộp lấy ly rượu của tôi.
“Miu, chờ đã…!”
“Một ngụm thôi mà”
“Không, từ bỏ đi!”
“…Này hai người, nguy hiểm lắ—”
““Á.””
Ly rượu mà bọn tôi đang tranh nhau bị nghiêng.
Và thứ chất lỏng đỏ sẫm ấy nắm lấy cơ hội tuôn hết lên Takkun, người đang cố gắng ngăn cuộc chiến giữa chúng tôi.
Takkun đi vào phòng tắm để rửa sạch người. Tôi bỏ Miu một mình ở phòng khách và mang khăn tới cho cậu ấy.
“Khăn này Takkun.”
“Cháu cảm ơn ạ”
“…Cho cô xin lỗi vì những gì bọn cô gây ra nha.”
“À không sao cả ạ, chỉ là tai nạn thôi và hai người không cần phải lo cho cháu đâu.”
Takkun nở nụ cười thân thiện với tôi, cậu ấy đúng là một chàng trai tốt mà.
“Nếu cháu muốn thì sao không tắm luôn nhỉ? Cô vẫn còn đồ thay và quần lót từ lần cuối cháu nán lại nhà cô ấy.”
Nó là vào ngay trước kì thi đầu vào của Miu. Khi ấy Takkun đã phải cho con bé hẳn một “Lò Luyện” và ở cùng chúng tôi suốt cả tuần. Mà, suy cho cùng thì cậu ấy cũng chỉ ờ sát vách thôi, nên cũng thường xuyên về nhà nữa.
“Và nếu cháu muốn thì…” Tự dưng tôi lại muốn trêu cậu ấy một chút, “Sao ta không tắm rửa cùng nhau nhỉ?”
“Eh?!”
Đúng như mong đợi, mặt của cậu ấy bỗng chốc đỏ ửng cả lên. Đúng thật là một phản ứng tuyệt vời mà.
“Để cô chà lưng cho cháu thay lời xin lỗi vì đã đổ hết mớ rượu lên người cháu ha?”
“C-cô đang nói gì vậy ạ…?”
“Ufufu, hông cần ngại đâu nè, đằng nào khi trước cũng tắm chung như vậy rồi mà.”
“N-nó là chuyện… cả 10 năm trước rồi đấy ạ.”
Takkun chết lặng còn tôi phá lên cười lớn.
“Ufufu. Xin lỗi, xin lỗi nhé, Takkun. Cô đùa thôi, đừng có nghiêm trọng hóa lên thế chứ.”
“…Làm ơn đừng trêu cháu nữa ạ....”
“Mà đợi cô tí, để cô đem đồ cho cháu thay.”
Tôi bước ra khỏi phòng tắm và mở tủ đồ chỗ hành lang. Hmm, mình khá chắc là nó chỉ ở đâu đây thôi… Ah, đây rồi.
“Takkun, cô mang đồ tới rồi nà—Kyaa!” Tôi mở cửa phòng thay đồ ra và khẽ thét lên.
Đập vào mắt tôi...cảnh Takkun vừa cởi ra bộ sơ mi đã ố vàng. Và giờ hiện cậu đang bán khỏa thân với nửa trên hoàn toàn trống trơn. Cặp mắt tôi đang dán chặt vào cơ thể thư sinh, rắn chắc, đầy nam tính của cậu ấy.
“Ah… Ch-cháu xin lỗi.”
“Kh-không. Là do cô đã mở cửa đột ngột. Uh-Uhm...C-cô sẽ để đồ của cháu ở đây nha.”
Tôi treo bộ đồ của cậu ấy lên cái móc treo bên cạnh và nhanh chóng rút lui, đóng chặt cửa lại.
“…Haa…” Tôi thở dài, tựa lưng vào cửa.
Sau khi tỏ ra ngượng ngùng một thoáng vì những việc vừa xảy ra, tôi cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ.
Tôi không thể tin nổi là tôi thấy ngại khi nhìn vào cơ thể bán khỏe thân của một người đàn ông… Tôi là ai cơ chứ, bé gái chắc? Thật là xấu hổ khi có phản ứng như thể nữ sinh ở độ tuổi như tôi. Và còn “kyaa” nữa cơ chứ? Mà chắc là phải cảm thấy may vì ít nhất mình không phải thấy nửa dưới cơ thể cậu ấy nhỉ. [note32834]
Ah… Mà.
Nói sao nhỉ… thật sự đó đúng là một cơ thể đẹp. Không phải theo hướng nghĩ kì lạ gì đâu, chỉ là tôi đang nghĩ, cậu ấy thực sự có một cơ thể đẹp, trẻ trung, thư sinh và rắn chắc.
Rõ ràng, thực tế đã chỉ ra chúng tôi không còn ở độ tuổi có thể cùng tắm chung được nữa rồi.
Một cậu bé hàng xóm quá đỗi dễ thương ngày nào giờ đã trưởng thành và có thể đường đường chính chính cùng tôi thưởng rượu rồi.
Sau khi Takkun thay đồ xong, bữa tiệc bị gián đoạn lại được tiếp tục tiến hành.
Ba người chúng tôi cùng thưởng thức những món ăn được bày ra cùng món bánh tự tay tôi làm, và chỉ trong nháy mắt, 3 tiếng đã trôi qua.
“Thật sự trễ rồi nhỉ.”
Khẽ nghiêng ly rượu của mình, tôi nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường. Đã quá 10 giờ tối rồi. Chén đĩa trên bàn cũng đã được dọn gần hết và giờ chúng tôi chỉ còn lại phô mai cùng bích quy trên bàn.
Miu đã hoàn toàn ngủ thiếp đi trong phòng mình. Con bé khi nãy thấy buồn ngủ và đã đi vào phòng trước. Dù không uống trực tiếp cơ mà hẳn mùi cồn đã có ảnh hưởng đến con bé rồi.
Giờ phòng khách chỉ còn lại Takkun và tôi…
“Cháu không cần phải về sớm sao?”
“Dạ không ạ, cháu hiện không có giờ giới nghiêm. Mà nhị vị phụ huynh ở nhà cũng đã cấp phép cho cháu ở qua đêm rồi ạ.”
“À, vậy thì cùng làm bạn nhậu với cô thêm tí nữa ha.” Tôi vừa nói vừa rót thêm rượu vào ly của cậu ấy.
“Cảm ơn cô nhiều ạ.”
“À mà, cẩn thận lại uống quá giới hạn đấy. Cô không muốn cháu bị sỉn đâu.”
“À đừng lo ạ, tửu lượng của cháu hơi bị cao luôn.”
“Aah, vậy à. Ơ mà thế là… cháu chưa đủ 20 mà đã uống rồi ấy à?”
“Ah… không, uh-uhm… Cô quên hết những gì cháu vừa nói đi ạ…”
“Fufu, được rồi được rồi. Cô sẽ vờ mình chưa nghe gì vậy.”
Chúng tôi mỉm cười với nhau.
Ah, đúng thật là một cảm giác tuyệt vời. Đã lâu rồi tôi chưa uống rượu, và khi uống thứ rượu xa xỉ sặc mùi tiền này làm tôi cảm thấy mình thật là sang choảnh.
“Ah… chẳng thể tin nổi là rồi đây ta sẽ chẳng thể cùng uống với nhau như thế này nữa.” Tôi buồn bã vừa nói vừa khẽ lắc lư ly rượu khi nhìn vào nó. “Khi cháu già đi, thời gian cũng bỗng chốc trôi nhanh hơn. Và trước cả khi cô kịp nhận ra thì cô cũng đã khá già rồi.”
“…Cô vẫn chưa hề già đâu mà, Ayako-san.”
“Được rồi mà, cháu không cần phải quan tâm cô như vậy đâu.”
“Không phải đâu ạ! Cô thực sự vẫn rất xinh đẹp, tốt bụng, và còn mang nét trưởng thành đầy quyến rũ nữa, vậy nên...uhm…” Cậu ấy chợt dừng, ngượng ngùng và hai má đỏ bừng lên. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi nghe vậy, nhưng cũng đồng thời cảm thấy hơi ngại nữa.
“Fufu, cảm ơn cháu. Nhưng chỉ có cháu khen cô như vậy thôi. Miu gần đây cũng bắt đầu đối xử với cô như một bà mẹ già rồi, và sự thật là cô cũng bắt đầu phát ngán cả lên vì nó rồi.” Tôi phàn nàn và rồi nhâm nhi thêm một ngụm rượu nữa. Hương trái cây từ từ trôi xuống cuống họng tôi và nó khiến tâm trạng tôi khá hơn.
“Này, Takkun.” Tôi nghiêng người về phía trước và đặt câu hỏi, “cháu… có bạn gái chưa ấy nhỉ?”
“C-Cô đang hỏi gì vậy ạ…?!”
“Có sao đâu? Thôi nào, cùng tám chuyện tình cảm iii.”
Hmm, bằng cách nào đấy, tôi thấy mình như một người bà già say sỉn...tất nhiên là tôi cũng thấy ngại nữa chứ, cơ mà tôi thực sự rất muốn nói về chủ đề này.
“Nào, Takkun? Thành thật đi nào.”
“Ch-Cháu vẫn chưa có người yêu ạ.”
Tôi hỏi trong khi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, và rồi cậu ấy ngượng ngùng đáp lại. Và như để giấu đi sự xấu hổ của mình, cậu một hơi nốc cạn cả ly rượu.
“Cháu thật sự… vẫn chưa có người yêu ạ.”
“Eh? Th-Thật á?” Chuyện này làm tôi hơi bị bất ngờ ấy.
Mặt của Takkun bỗng chốc trông như đang cảm thấy đau lắm vậy.
“Đừng có trêu cháu như thế mà…”
“Ah… C-Cô xin lỗi. Cô không có ý trêu cháu đâu, chỉ là cô thấy hơi ngạc nhiên thôi… Cô cứ nghĩ cháu phải nổi tiếng lắm cơ chứ.”
“Không có nổi tiếng chút nào đâu ạ.”
“Không thể nào… Cháu vừa tốt bụng lại còn thông minh và đẹp trai, chưa kể cháu còn là tay bơi tuyệt vời hồi sơ trung nữa.”
“Kể cả khi cô có khen cháu thì nó cũng chỉ là ở cấp quận thôi. Cơ mà...đúng là lúc cháu giật giải thì … cũng có người tỏ tình thật.”
“Thấy không? Cháu thật sự rất nổi tiếng mà. Thế cháu đã hẹn hò với ai chưa?”
“Hmm… Thành thật thì, không ạ.”
“Cô hiểu rồi. Vậy là, Takkun… Cháu đang thích ai khác à?”
“Eh…?”
“Liệu cháu có đang thích ai không? Kể cả khi không có bạn gái thì hẳn cũng phải có người mà cháu để ý tới chứ?”
“Th-Thì…” Takkun ngập ngừng với vẻ lo lắng.
Oh, phản ứng thế có nghĩa là…
“Oh, đúng thật này. Tuy không có bạn gái, cháu vẫn có thích người khác nhỉ.”
“…”
“Ufufu, mà, cháu cũng là một chàng thanh niên khỏe mạnh, việc thích người khác cũng là bình thường thôi. Này này, ai dạ? Nói cô nghe nào.”
“Uhm…”
“Có phải là cháu đã yêu người ấy từ rất lâu rồi phải chứ?”
“…?!”
Tôi nhẹ nhàng thả miếng mồi và cái phản ứng tôi nhận được đã nói lên tất cả rồi.
Tôi biết mà!
Chắc chắn là Miu rồi!
Đúng như mình nghĩ mà, Takkun...đang va vào lưới tình với đứa con gái yêu dấu nhà mình!
Kyaa, thật tuyệt vời! Mình thấy phấn khích quá đi!
“Cháu vẫn chưa hẹn hò với ai khác chỉ vì tình yêu cháu dành cho người ấy à?”
“Uhm… D-Dạ vâng ạ.” Cậu ấy ngượng ngùng gật đầu. “Cháu… đã luôn thích người ấy… nên cháu không thể đi với ai khác ngoài cô ấy…” [note32835]
Thật tuyệt vời.
Đúng là kiểu tình yêu trong sáng mà.
Ah, làm gì đây ta? Chỉ nghe thôi mà cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch rồi!
“Ch-Cháu đã nghĩ đến việc tỏ tình chưa?”
“Cháu-không muốn gây ra rắc rối cho cô ấy. Mà bên cạnh đó thì cháu cũng sợ sẽ phá hỏng mối quan hệ của cả hai...hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Cháu thực sự lo về cách biệt tuổi tác...không, cháu thì không ngại, nhưng cô ấy sẽ ngại lắm.”
Cách biệt tuổi tác à… Hiểu rồi.
Miu và Takkun cách nhau tận 5 tuổi. Và ở lứa tuổi học sinh thì 5 tuổi đúng thật là cả một khoảng cách to lớn mà.
“Đừng lo, Takkun.” Tôi nói “Chỉ cần là yêu nhau, tuổi tác không phải là vấn đề.”
“Ayako-san…”
“Cháu liệu có thấy thật là ngốc khi mà còn chưa kịp bày tỏ tình cảm thì đã từ bỏ trước rồi? Nếu cháu không sớm bày tỏ tình cảm, thì mọi chuyện sẽ chẳng có chút tiến triển gì đâu? Và chưa kể nếu cháu mà chậm chân thì sẽ có người khác cuỗm cô ấy đi mất, cháu có thấy thế không? Và cháu thấy như vậy có ổn tí nào không?”
“T-Tất nhiên là không ạ…!”
“Vậy thì, chỉ còn một việc phải làm thôi, Takkun.”
Có lẽ là do đã say, tôi bắt đầu nói như thể chuyên gia tình trường. Takkun vẫn còn do dự và mâu thuẫn… Do đó, tôi tiếp tục công kích tiếp.
Tôi sẽ làm hết sức để mai mối cho cả hai đứa.
“Hãy cứ thành thật với bản thân đi và mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Cô biết rất rõ rằng cháu là một người tuyệt vời và tốt bụng ra sao và là người tốt như thế nào, vậy nên...hãy mạnh dạn hơn và tiến thêm một bước nào.”
“Mạnh dạn hơn ạ…!”
Và ngay sau đó,
Takkun mạnh mẽ đứng dậy.
Nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt say đắm như thể giờ cậu đã chẳng còn chút mâu thuẫn và nghi hoặc gì nữa.
“A-Ayako-san…!”
Giọng của cậu có chút cao hơn, có lẽ bởi lo lắng, nhưng sự chân thành của cậu ấy đã được truyền tới tôi một cách hoàn hảo.
“Cháu… đã luôn muốn nói với cô chuyện này, Ayako-san.”
“C-Cô á?”
Cậu ấy tính nói gì ấy nhỉ?
Ah, mình hiểu rồi.
Cậu ấy muốn nói là...Làm ơn, hãy giao lại con gái cô cho cháu ạ!
Haha, trước khi bày tỏ tình cảm với con gái tôi thì cậu ấy quyết định nói với tôi, mẹ con bé trước. Hiểu rồi hiểu rồi. Cháu đúng thật là một chàng trai lịch sự đấy Takkun.
Tiến lên, nói ra đi nào. Câu trả lời của cô chắc chắn là “được” rồi. Mà đúng hơn, thì phải là cô cúi đầu và hỏi cháu thì mới phải đạo cơ.
“…Sự thật là… cháu định sẽ nói chuyện này vào khi khác, lúc mà cháu đã có một công việc đường hoàng và bắt đầu có thể tự mình kiếm sống, nhưng, giờ cháu sẽ nói ra hết. Cháu không thể kiềm nén bản thân mình thêm chút nào nữa….hơn hết, cháu cũng không muốn ai khác xuất hiện chỉ bởi sự do dự của mình.”
Rồi,
Takkun mở miệng.
Bằng đôi mắt vẫn còn đảo tứ phía vì lo lắng, nhưng với ánh nhìn nam tính và chân thành, cậu bắt đầu nói,
Nói ra, những lời sắp sửa thay đổi hoàn toàn mối quan hệ sắp tới của chúng tôi.
“Ayako-san, cháu đã yêu cô từ rất lâu rồi. Làm ơn, hãy cùng cháu hẹn hò ạ.”
“………………”
………………
…………
……
…Eh?
Huh…? Già rồi, hông lẽ mình nghe nhầm gì à?
“T-Takkun…? G-Geez, cháu sỉn rồi à? Ch-Cháu hình như nói nhầm rồi. Nhầm ngay phần quan trọng nhất luôn.”
“Eh… Ch-Cháu nhầm gì ạ?”
“Thì… Ch-Cháu nói mình yêu cô…”
“…? Không nhầm đâu ạ” cậu ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc said with a serious face.
Hm? Eh…? Gì cơ? Ehhh?
Ch-Chờ đã, chờ một chút… Huh? Huh? Huh?
Bỏ qua sự hoang mang của tôi, Takkun vẫn tiếp tục nói với ánh mắt nghiêm túc.
“Cháu yêu cô… Ayako-san. Đã từ rất lâu rồi…Suốt 10 năm qua, cháu đã luôn đem lòng yêu cô.”
“…”
Cơn say trong người tôi thoáng chốc tan biến.
Tuy nhiên, người tôi lại đột nhiên nóng rực lên. Lần đầu tiên trong đời tôi, được một người khác giới tỏ tình. Tim tôi bỗng chợt đập nhanh hơn và các mạch thần kinh trong đầu tôi như bỗng chốc quá tải mà đồng loạt đình công.
Gì đây? Loại tình huống quái gì đây nhỉ? Não tôi vẫn chưa kịp load hết.
Giữa lúc bối rối như vầy, tôi chỉ muốn gào lên từ sâu thẳm trong lòng rằng
Cháu thích cô chứ không phải là con gái cô á?!
~~~
~~
~
~~
~~~
Đôi lời xin lỗi: Thành thật xin lỗi vì quả delay unlimited vừa rồi, do đột nhiên bảng điểm xuất hiện con 7 và nó khiến ba em nổi trận lôi đình. Rồi lock con pc iu vấu của em lại...và editor, cũng đồng thời là gia sư em cũng do đó đứng trước nguy cơ bị ba em đá ra khỏi nhà... (Em cũng muốn ổng bị đá ra lắm, cơ mà...) (Gấp đôi homework nha em......)
Tất nhiên thì chuyện không chỉ có thế, và thực ra em cũng đã hoàn thành vài chap trên điện thoại rồi nhưng không tiện đăng lắm, thời gian trôi đi em cũng quên bẵng mất là có web này, nếu không phải có người nhắc thì em chắc cũng vứt luôn nó vào lãng quên rồi.
Mà tất nhiên giờ em sẽ tiếp tục hoàn thành vol 1, trong lúc đợi editor mới hoàn thành kì THPTQG của ảnh và đăng dần lên web.
Ý mà em quên mất, lúc này em cũng tranh thủ giới thiệu editor cute mới nhặt ở trong Nam về: Mun-sempai. (Mèo: aka Slave đệ nhất)
Thế nha...cho em xin lỗi cái nữa, và gặp m.n vào chap 2.
Edit PS: Mà...toi vừa làm gia sư cho 12 vừa làm cho lớp 9, não toi sắp rớt ra vì chênh lệch trình độ rồi, biết vậy toi chọn mỗi Anh Văn thôi...
Yêu m.n nhiều.
Trans: Túc
Edit: Mèo, Proofreader: Mèo