*Chương 3 : Đến Guild Mạo Hiểm Gia
Bởi việc Shirley đã từng là một người có địa vị cao nhất tại quê nhà, vậy nên cô ấy luôn luôn cố tìm hiểu về hệ thống chính trị cũng như luật pháp tại các quốc gia khác.
Trong tất cả cơ quan hành chính và tổ chức tư nhân trên thế giới này, với cô mà nói, thì Guild Mạo Hiểm Gia chính là nơi tốt nhất khi nói đến sự quan liêu trong hệ thống của nó.
Mặc dù luật của Vương Quốc không cấm những người lang thang và dân tỵ nạn trở thành công dân của họ, chỉ cần tốn 1 đồng vàng cho 1 người là có thể làm một cuốn sổ hộ khẩu.
3 người chỉ cần 3 đồng vàng. Nó chỉ tương đương với khoảng 2 hay 3 yêu cầu nào đó cho tân binh ở Guild Mạo Hiểm Gia.
Bạn đến từ đâu hay bạn là ai không thành vấn đề, chỉ cần bạn trả phí và làm một cuốn sổ hộ khẩu mới, bạn sẽ được hoàn toàn đối xử như một con người mới.
Thế nhưng chỉ đăng ký thôi thì vẫn chưa đủ để có thể tìm được việc làm. Để có thể xóa bỏ nạn mù chữ đã bùng nổ suốt 200 năm qua, một trong những điều kiện để có được việc làm ở đây chính là khả năng biết đọc và viết.
Và để làm được điều đó, bạn cần phải được giáo dục. Bạn có thể đi học hoặc bổ túc cho những người lớn tuổi, hoặc với đám trẻ con thì cần phải đến trường trong độ tuổi 9 đến 12 tuổi.
Thế nhưng, dù là ở học viện hay trường tư, thì tiền vẫn là thứ cần thiết nhất.
Thông thường, những người được hưởng phúc lợi nhiều nhất từ đất nước này chính là những người nghèo nhất, những người không thể có tiền để làm đăng ký hộ khẩu gia đình hay chi trả cho việc đi học.
Và vì họ không thể làm việc được, phải chăng họ sẽ chết rục xương trên đường phố? Câu hỏi này, Guild Mạo Hiểm Gia chính là đáp án.
Trong khi họ phải sống vất vưởng khi phải làm liên tục một công việc nguy hiểm mà chẳng nhận được chút bảo hiểm gì từ phía chính quyền, thì đổi lại họ có thể có được một công việc, không yêu cầu phải trả phí để đăng ký, thậm chí còn chẳng cần yêu cầu kiểm tra lý lịch.
Điều đó đã dẫn đến việc dù cho có rất nhiều mạo hiểm giả chu du khắp thế giới để tìm kiếm vận may và danh vọng, thì cũng có những người chỉ đơn giản là kiếm vài đồng vàng chỉ để làm một cuốn sổ hộ khẩu và chi trả học phí
Tuy vậy, trong chính sách cứu trợ những người lang thang như vậy, giữa Guild và chính quyền đã có nhiều bất đồng sâu sắc.
Hai bên Guild và Vương Quốc đã xung đột nhau khá gay gắt về vấn đề này, nhưng dạo gần đây Vương Quốc đã dần âm thầm nhượng bộ Guild vì vấn đề tài chính.
Dù cho bên ngoài thì cả Guild và chính quyền đều nhất trí dựa trên các quy định và luật pháp, và điều đó khá đúng khi có các trường hợp khẩn cấp xảy ra, thì sự khác nhau giữa hai thế lực vẫn có, nhất là chuyện Guild luôn là điểm nóng chứa chấp các thành phần tội phạm và những người chạy trốn khỏi quốc gia của họ.
Nhờ vậy mà Shirley, cùng các con gái cô Sophie và Tio, mới có thể có được lợi ích từ lỗ hổng trong hệ thống này.
Cô vốn chỉ định chọn làm mạo hiểm gia trong một thời gian ngắn, nhưng nhờ nó mà cô có thể dành nhiều thời gian hơn bên các con gái của mình hơn một công việc thông thường. Thu nhập nhờ đó cũng tăng lên rất nhanh , nhờ đó cô có thể chăm sóc tốt cho cả Sophie và Tio và hai cô bé cũng đã bắt đầu đi học tai một trường tư từ năm ngoái, điều đó khiến cô không có ý định phải từ bỏ công việc này.
-“Mana!! Gặp lại mẹ sau nha…..!!” (Sophie)
- Yaaawn~, gặp lại mẹ sau….” (Tio)
-“Một ngày tốt lành nhé hai đứa.” (Shirley)
Sophie đang vẫy tay vui vẻ khi ngoái lại sau nhìn mẹ của cô bé, trong khi Tio thì trông như thể đang muốn trở về chiếc giường của bé.
Mang theo những cuốn vở và bút chì trong chiếc cặp sách bé nhỏ của mình, cách duy nhất để có thể phân biệt được cặp chị em song sinh này đó là nhìn vào đôi mắt và kiểu tóc của cả hai.
Sophie, người lúc nào cũng cố gắng tỏ ra trưởng thành trước tuổi của mình, cô bé thắt tóc của mình thành một bím như kiểu của người lớn và để nó vắt vẻo phía trước.
Trong khi đó , ngược lại với người chị trong chuyện chăm sóc ngoại hình của bản thân, Tio chỉ đơn giản là xõa tóc và đeo thêm một chiếc cặp tóc nhỏ xinh.
Mặc dù chưa thể sánh được với mái tóc dài đến tận ngang thắt lưng của Shirley, nhưng mái tóc dài đến ngang vai của đôi chị em này trông vẫn như đang lấp lánh theo từng bước chân của họ.
-“Fuu..được rồi, đến lúc mình cũng phải đi rồi.” (Sophie)
-“Được rồi, nhớ cẩn thận đấy nhé….Tôi chắc là mình sẽ nói câu đó đấy, nếu như cô không vừa gây ra cái cảnh tượng chết tiệt này trong nhà trọ của tôi.” (Martha)
Sau khi tiễn các con gái đi học như một thói quen thường ngày, giờ Shirley mới quay lại và thấy Martha đang đứng đó với một khuôn mặt đáng sợ.
-“Tôi có khoảng 20 mạo hiểm gia đang bất tỉnh trong phòng ăn, vài người trong số họ đang co giật và sùi bọt mép.!! Cô nghĩ mình có thể đi mà chưa giúp tôi dọn dẹp đống của nợ của cô sao…..” (Martha)
“Uu…”
Shirley, người vừa vô tình khiến cả tá mạo hiểm gia trong đây bất tỉnh vì hào quang sát khí chết chóc của mình, khẽ nhún vai và bĩu môi.
Không giống với các mạo hiểm đã mất ý thức hoặc đã hoàn toàn ngất xỉu , Martha và chồng bà vẫn hoàn toàn ổn. Có lẽ nào là do họ đã hoàn toàn miễn nhiễm với điều này do tiếp xúc với Shirley nhiều năm qua? Chuyện này tốt nhất đừng nghĩ thêm thì hơn.
-“Tôi xin lỗi…..Chỉ là mỗi khi nghĩ đến đám sâu bọ đang lởn vởn quanh các con gái của mình, tôi lại…..” (Shirley)
-“Sâu bọ….” (Martha)
Đối với các bạn cùng lớp của hai bé, Shirley luôn mặc nhiên chúng như những con côn trùng bẩn thỉu.
-“Đúng vậy…..Bọn trẻ đó, khi chúng mới chỉ tý tuổi , chúng chỉ là….” (Shirley)
-“Không thể tin được. Đó là nguyên nhân cho mọi đống lộn xộn này sao? Shirley à, nếu cô cứ kìm kẹp hai đứa nó như thế, chúng sẽ sớm ghét cô đấy.” (Martha)
-“Có…có thể tôi thấy hơi khó chịu một chút, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định cá nhân của lũ trẻ mà…!” (Shirley)
Dù cho cô đã cố chối bỏ, nhưng ta có thể dễ dàng thấy được cách mà Martha đã nói trúng tim đen của cô chỉ với tông giọng chẳng chút thuyết phục và vẻ mặt tối tăm đó
-“Tôi chỉ nghĩ……thế này vẫn còn là quá sớm để chúng biết đến cái gì đó như là lãng mạn. Nếu là quý tộc tôi còn hiểu được vì đó chuyện thường tình , nhưng mà….” (Shirley)
-“Này, nếu là gì ấy, thì một hay hai đứa con trai tỏ tình là còn quá ít đấy!! Với vẻ đẹp thiên thần của hai cô bé đó, thì cũng phải tầm hai mươi đứa xếp hàng mỗi ngày để được bày tỏ tình yêu của chúng đó.” (Martha)
-“HAI MƯƠI ĐỨA!?” (Shirley)
Sau khi đã dành 2/3 cuộc sống của mình như là một quý tộc, Shirley giờ sẽ dành mọi thời gian, khoảnh khắc còn lại của cô cho các con gái.
Một hay hai đứa con trai? Cô ghét điều đó, nhưng có lẽ rồi cô cũng sẽ chấp nhận sống chung với điều ấy. Nhưng hàng dài những tên con trai xếp hàng xung quanh nhà cô để tỏ tình với các con gái cô sao, trong lúc vô thức, cô đã với tay đến chuôi kiếm mà không hề nhận ra.
-“Chờ đã, chờ đã, chờ….chờ đã !! Sao cô lại ra ngoài với một thanh kiếm trong tay thế kia!?” (Martha)
-“Đây là nghĩa vụ của một người mẹ….!! Tôi phải bảo vệ các các con gái khỏi mọi nguy hiểm……Và nếu cần thiết…..thì phải xóa sổ ngay lập tức….” (Shirley)
-“Ah, jeezzz!!! Bình tĩnh lại dùng tôi cái cô nương! Cô còn phải đi đến Guild sớm và cô vẫn còn chưa giúp tôi dọn dẹp mấy tên mạo hiểm gia mà cô đã gần như TIÊU DIỆT ban nãy đâu đó….” (Martha)
“Uu….”
Shirley, người chuẩn bị phi thẳng ra khỏi nhà trọ để hướng đến trường, lập tức cứng đờ khi nghe thấy điều đó.
Cô đã biết Martha gần 10 năm rồi. Dù ban đầu cô không muốn mình giao du với bất cứ ai cả, nhưng Martha là người đã ép cô phải hòa hợp với mọi người xung quanh với tính cách xởi lởi của bà ấy. Thêm nữa, Shirley đến giờ vẫn chưa bao giờ thắng được bà già ấy trong một trận võ mồm nào đâu.
-“Đừng có lo lắng gì về lũ trẻ ở trường, giáo viên sẽ trông chừng chúng. Còn nữa, hai bé đó đủ mạnh mẽ để tự chăm lo cho bản thân. Tôi không muốn sự ích kỷ của cô làm ảnh hưởng đến cuộc sống học đường của chúng, cô hiểu chứ?” (Martha)
-“Tôi….tôi hiểu rồi….Tôi sẽ làm như những gì bà nói….Xin lỗi vì sự bất tiện này…” (Shirley)
-“Chà, may là cô cuối cùng cũng đã hiểu….vậy sau này thì sao, cô định làm gì?” (Martha)
-“Nếu có tên nào dám ho he lại gần các con gái tôi, tôi sẽ cho hắn được nếm mùi của nỗi sợ hãi thực sự với một hào quang khát máu của mình.” ( Shirley)
-“Wow….Ờm, tôi thực sự muốn cô sẽ làm cái gì đó hòa bình hơn, nhưng mà miễn là cô không phá luật, tôi chắc là nó sẽ ổn thôi nhỉ?’’ (Martha)
Sau đó, Shirley giúp Martha đi đánh thức các mạo hiểm gia đang bất tỉnh trong phòng ăn. Martha chỉ biết thở dài khi một mạo hiểm gia to con hét toáng lên như một đứa trẻ và chạy thục mạng khỏi phòng ăn khi anh ta thấy Shirley đang cố gắng giúp mình đứng dậy.
-“Như vậy mà mấy người cũng tự gọi mình là mạo hiểm gia được hả trời?’’ (Martha)
Điều này đôi khi xảy ra khi mà Shirley thỉnh thoảng lại như thế này khi cô ấy tưởng tượng đến một mối nguy hiểm nào đó không hề tồn tại đang đe dọa các con gái cô ấy, nhưng lần này là lần tệ nhất từ trước đến nay.
Trong khi Martha đang thầm cầu nguyện rằng điều này đừng bao giờ xuất hiện trong nhà trọ của mình nữa, thì chồng của bà ấy xuất hiện từ trong bếp với cái chày lăn bột trong tay.
-“Vậy, tên khốn nào đã dám đe dọa Sophie và Tio thế?’’
-“Cả ông nữa à!!?” (Martha)
Martha lập tức đập thẳng vào đầu ông chồng hống hách của mình với một tiếng ‘bang’.
***
Đối với các mạo hiểm gia luôn đứng đầu chiến tuyến, áo giáp là thứ tối quan trọng nhất.
Khi nhắc đến áo giáp, có thể nói đến găng tay, giáp lưới hay giáp ngực, có vài mạo hiểm gia thích sử dụng các loại giáp được làm từ các vật liệu nhẹ. Nhưng dùng một bộ giáp nặng có thể giúp chặn một cái chết ngay lập tức từ một cú vả của một con quái vật mạnh.
Tuy nhiên, để không cản trở tay và chân trong chiến đấu, tất cả những gì mà niềm tự hào của Guild, “Bạch Quỷ Kiếm” sử dụng , áo giáp của cô chỉ là một chiếc áo giáp lưới không tay ngắn ngủi.
Bên cạnh đôi bốt da bò, những gì cô mặc chỉ là một chiếc váy trắng một mảnh đơn giản với tấm giáp lưới phủ lên phía trên. Trong đối mắt của những kẻ thiếu kinh nghiệm, thì cô chẳng giống một mạo hiểm gia chút nào.
“Hahh…”
Cánh cửa gỗ nặng nề của Guild Mạo Hiểm gia mở ra và một người đàn ông khổng lồ với bộ giáp nặng đang bất tỉnh được đặt lên ghế, tất cả những người còn lại lập tức quay sang nhìn vào cô gái đó.
Có một quán rượu được nối liền với cả khu vực của các tiếp tân, và giống như trong các bài hát về nó, ở đấy đầy những chiến binh cơ bắp đang ăn thịt và uống rượu, nhưng tất cả những người đàn ông đó lập tức quay lại để nhìn người phụ nữ vừa mới bước vào đây.
Woah. Là Bạch Quỷ Kiếm đấy.
Ngay cả Shirley cũng không thể tìm được kẻ nào đang nói về cô trong căn phòng này.
Phớt lờ mọi ánh nhìn và những lời thì thầm, Shirley bước chân vào khu vực của các tiếp tân.
-“Và rồi, tôi đã dũng cảm tấn công pháo đài của bọn cướp đấy!! Trong lúc tôi một mình cân cả đám tụi nó, đồng đội của tôi đã làm gỏi tất cả chúng với ma thuật từ hàng sau!! Đó đúng là một cuộc hỗn loạn lớn thực sự.”
-“Wooooooww…..Chuyện đó hẳn là rất khó khăn nhỉ.”
-“Kẻ địch phải đông hơn tôi đến 10 lần!! Nhưng không phải khoe khoang gì đâu, một mình thanh kiếm của tôi là quá đủ với đám đó rồi.”
-“Thật thế sao? Dù vậy thì, nếu anh không phiền, tôi cần phải quay lại công việc của mình….”
Một mạo hiểm gia với tấm thẻ đồng và thanh đại kiếm treo sau lưng như thể đó là chiến tích mới nhất trên chiến trường của anh ta đang ba hoa với một cô tiếp tân tóc lanh, người đang ra vẻ không mấy quan tâm lắm.
Tại cái Guild hẻo lánh xa xôi này, số lượng những tên đàn ông cố gắng hái được những bông hoa xinh đẹp quý hiếm ở giữa họ không hề ít.
Nhưng với các nhân viên tiếp tân, đây chỉ là những sự phiền toái trong công việc khi mà họ đang chuẩn bị các yêu cầu trong ngày.
-“Xin lỗi anh. Nhưng tôi đang có việc ở đây, vậy anh nếu đã xong rồi thì có thể rời đi được không?” (Shirley)
-“Geh!? Là cô à….”
Tay mạo hiểm gia ba hoa một lúc trước đã cố gắng trò chuyện với cô tiếp tân một cách phóng khoáng, giờ đang cau có khi nhìn thấy mỹ nhân đang đứng trước mặt mình.
-“Có chuyện gì sao?” (Shirley)
“…Bah.”
Cảm thấy sợ sệt trước đôi mắt dị sắc ấy, tay mạo hiểm gia tỏ vẻ khó chịu rồi tặc lưỡi bỏ đi.
Cô tiếp tân bên ngoài thì vẫn đang mỉm cười, nhưng lại âm thầm lè lưỡi với tay mạo hiểm gia đó từ phía sau, giờ đang hơi cúi đầu biết ơn với cứu tinh của cô,Shirley.
-“Tôi xin lỗi vì phải nhờ cô cứu giúp nhé.”
-“Tôi chỉ lên tiếng vì tôi có lý do để làm điều ấy. Chẳng phải Guild đang có chuyện cần thảo luận với tôi sao?” (Shirley)
-“Ah, phải phải. Cô nói đúng, nhưng tôi không thể nói với cô ở đây. Xin hãy đợi một lúc tại phòng chờ.”
Sau khi hướng dẫn Shirley ngồi chờ trong phòng khách ở phía sau khu tiếp tân, cô tiếp tân nhanh chóng chạy xuống sảnh để lấy các tài liệu liên quan. Nhưng khi trở lại phòng, cô dừng bước.
Dù cả hai đều là phụ nữ cả đấy, nhưng cô vẫn hoàn toàn bị mê hoặc. Cho dù trà chỉ là loại là trà rẻ tiền và bàn ghế gỗ đã cũ kỹ lắm rồi, nhưng phong cách uống trà và những cử chỉ tao nhã ấy, khiến Shirley trông như đang có một bàn tiệc trà tao nhã của riêng cô vậy.
-“Yumina. Cô không định ngồi xuống sao?’’ (Shirley)
-“Ah, phải rồi ha!!’ (Yumina)
Cô có một sự tôn trọng nhất định với cô gái thanh lịch này, khác biệt hoàn toàn với các mạo hiểm gia khác. Bất cứ khi nào Shirley đến bàn tiếp tân, đôi khi cô ấy chỉ đơn giản là chấp nhận một yêu cầu nào đó bằng cách nhìn Yumina bằng đôi mắt ấy.
-“Xin lỗi vời điều đó….Nhưng dù sao thì, lý do chúng tôi gọi cô tới đây là về vấn đề chinh phạt goblin lần trước.” (Yumina)
-“…Nếu là vấn đề phê bình tôi về việc chõ mũi vào nhiệm vụ của người khác, thì chẳng phải theo luật của guild thì sẽ không tính nếu đó là can thiệp khi săn goblin sao?”
-“Không, đó không phải là vấn đề. Vấn đề chính là việc có một con Rồng đang ẩn nấp trong tổ của đám Goblin.” (Yumina)
Shirley khẽ nghiêng đầu .
-“Đúng vậy, một con rồng tuy là hiếm, nhưng chuyện chúng chung sống trong cùng một tổ với đám goblin thì chẳng có gì là lạ hết. Chúng đều là những quái vật có trí thông minh, việc cùng nhau tồn tại cũng có thể có hiểu được mà.’ (Shirley)
-“Không phải là việc đó, đó không phải là toàn bộ sự việc. Gần đây, đã có 3 trường hợp báo về có xuất hiện Rồng dẫn đầu đám Goblin hay sói hoang trong các yêu cầu chinh phạt của Guild rồi.” (Yumina)
Những con Rồng , loài quái vật vô song có thể mang lại vinh dự cực lớn cho kẻ nào khuất phục được chúng, và cũng là chủng quái vật hiếm nhất trong tất cả các loài quái vật.
Nhưng thật là kỳ lạ nếu có đến 4 con Rồng cùng được phát hiện tại cùng một nơi, và trong cùng một hoàn cảnh rất giống nhau nữa.
-“Cũng có thể cho rằng, đây là một trường hợp ngẫu nhiên. Nhưng nếu có cái gì đó lớn hơn thế đang tồn tại ở nơi này, thì Guild không có lựa chọn nào ngoài việc tập hợp mọi Hạng A và các hạng cao hơn để tìm ra chân tướng của việc này. Chúng ta không thể để có thêm nhiều cái chết vô nghĩa nữa.” (Yumina).
Shirley đã thông báo lại trường hợp của nhóm mạo hiểm gia tân binh đã tử nạn do sự xuất hiện của một con Rồng lần trước.
Nếu như điều tương tự liên tục xảy ra hết lần này đến lần khác, đó sẽ là một tấn bi kịch. Thậm chí có thể khiến nghề mạo hiểm gia bị xóa sổ vĩnh viễn khỏi vùng đất này.
-“Vậy nên là, Cô Shirley….” (Yumina)
-“Tôi từ chối.” (Shirley)
-“Nhưng tôi còn chưa nói gì mà!?” (Yumina)
-“Cô đang định thuyết phục để nâng tôi lên hạng A đúng không?” (Shirley)
-“Ugh…..Không sai, nhưng mà….” (Yumina)
Phía Guild chắc chắn đã hy vọng điều này ngay từ đầu. Vì theo luật, các hạng B không có nghĩa vụ phải chấp nhận bất cứ yêu cầu nào dù nó khẩn cấp đến đâu, vậy nên họ mong muốn có thể nâng Shirley lên hạng A.
-“Đúng là với mọi người thì được nâng lên hạng A hay S rất là tuyệt, nhưng mà cũng phải nói thẳng ra là, tình hình của quân đội bây giờ đang quá là báo động. Nếu như cái tình trạng này còn tiếp diễn, thử hỏi xem sẽ có bao nhiêu yêu cầu khẩn cấp về những con quái cấp Thảm Họa được gửi đến trong một tuần đây?” (Shirley)
Với Shirley thì, nếu phải chọn giữa việc phải làm những yêu cầu khẩn cấp có số lượng vô hạn và việc được dành thời gian bên các con gái, thì khỏi phải nói luôn, lựa chọn của cô đã quá rõ ràng rồi.
Chưa kể còn sự lo lắng mà cô dành cho lũ trẻ nếu như phải đi xa khỏi chúng trong một thời gian dài nữa.
Với người mẹ luôn trân trọng con gái của mình hơn cả danh vọng khi thảo phạt thành công bọn quái vật cấp cao, thì viễn cảnh mà Shirley được lên rank A sẽ chỉ là giấc mơ.
-“Không, đừng mà….Làm ơn đừng gạt bỏ một yêu cầu hấp dẫn như vậy!! Mọi người sẽ nói gì về chính sách của chúng ta nếu như một trong những mạo hiểm gia mạnh nhất của Guild vẫn ở lại hạng B chứ?!” (Yumina)
-“Tôi thực sự không hiểu lắm về mấy chuyện thế này. Bên cạnh đó, tôi đâu có đủ điều kiện để được nâng hạng A, đúng không?” (Shirley)
“Guh…”
Khi phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, mạo hiểm giả sẽ lập đội với những cá nhân hay những nhóm khác để chống lại những kẻ thù khó nhằn, và kết quả và khả năng hợp tác của họ sẽ được xem xét như một điều kiện để lên rank A.
Nghĩa là, chỉ với những người xuất sắc trong quá trình hợp tác với đồng đội và không gây rắc rối cho những thành viên khác mới đủ tiêu chuẩn.
“Dù biết cái này sẽ khá tàn nhẫn với tôi, nhưng bộ cô không nghĩ mấy mạo hiểm giả khác sẽ tội nghiệp thế nào khi thấy mình cố gắng đến mấy để rồi lại bị người chỉ toàn đi solo mà lại được nâng lên hạng A à?”
-‘v-Vậy, sao cô không gia nhập một tổ đội nào đấy ~….”
-“Nếu như trong số các mạo hiểm gia ở đây có ai đủ trình để chiến đấu được bên cạnh tôi, tôi sẽ lập nhóm với họ ngay, dù họ có ở hạng nào đi chăng nữa….’’ (Shirley)
Cũng phải nói thẳng ra rằng Shirley không phải là một người ích kỷ hay là một người đáng ghét.
Nhưng vì quá khứ bị phản bội, cô thường xuyên nghi ngờ sâu sắc những người mới, cô đôi khi quá thẳng thắn , làm những mạo hiểm gia khác khó chịu và có ác cảm với cô.
Còn nữa, Shirley quá mạnh, sức mạnh của cô vượt quá những gì mà một hạng B có thể có, thành ra những ai muốn nhận yêu cầu chung hạng với cô đều cảm thấy lung túng và thấy bản thân quá vô dụng khi đem so sánh với cô.
-‘Dù sao thì, nếu cô cần tôi bảo vệ khu vực này cho cô, thì cứ dán yêu cầu lên bảng thông báo. Nếu thời gian cho phép, có thể tôi sẽ chấp nhận nó .” (Shirley)
-“Nếu như là trong hoàn cảnh thuận tiện hơn thì sẽ rất tuyệt đó, nhưng tôi không chắc là họ sẽ để im….Ah…” (Yumina)
Shirley uống nốt ngụm trà đen cuối cùng của mình và rời khỏi phòng khách, thậm chí cô còn không thèm nhìn lại Yumina với ánh mắt chấp nhận đó nữa.
__END Chapter 3__
__Trans: Flame Soul__
__Edit : Z.A.R.D__