*Chương 30 : Mối quan hệ với các Mạo Hiểm Gia
Vài ngày trôi qua, kể từ khi Grania tặng cho Sophie và Tio một cặp nhẫn kháng lại ma thuật làm quà chia tay và trở về thành phố Tây Bắc – nhà của cô ấy, giờ Shirley đang khá là ưu phiền.
Nếu như một pháp sư Hoàng Gia của Đế Chế đang nhắm vào các con gái cô, thì đương nhiên là phải có kẻ nào đó đang đứng sau ra lệnh cho hắn.
Shirley không sợ hắn. Nhưng , nếu như cô nhìn thẳng vào sâu vào bên trong , rất có thể con rắn độc đó lần mò đến để đe dọa tương lai của Sophie và Tio.
Cô không biết đầy đủ thông tin, nhưng không phải tự nhiên mà một pháp sư Hoàng Gia của Đế Chế lại nhắm vào công dân bình thường của Vương Quốc cả. Mặc dù ban đầu cô chỉ cho rằng đó là một tên biến thái nào đó ở Vương Quốc này đang tính bắt cóc con gái cô, nhưng Shirley biết đáp án tồi tệ hơn vậy rất nhiều.
(Nếu các pháp sư Hoàng Gia đã nhắm đến các con gái của mình,dù mình đã chạy trốn như một tội phạm, mình ghét phải nghĩ đến điều này, nhưng chỉ có duy nhất một nguyên nhân mà mình có thể nghĩ tới…..là do dòng máu của gã đàn ông mà chúng đang mang.) (Shirley)
Gương mặt của Albert Ragdoll, Hoàng Đế hiện tại và cũng là kẻ đã phản bội và đọa đày cô, chợt vụt qua tâm trí cô như một tia chớp.
Những tin tức gần đây được lan truyền trong cả thị trấn, rằng mối quan hệ giữa Vương Quốc và Đế Chế đang tồi tệ hơn bao giờ hết, chính vì vậy số người qua lại giữa hai quốc gia cũng giảm đi rõ rệt.
Vì thế, thật khó có thể tưởng tượng được, đó là trong hoàn cảnh như vậy, khó mà có tên điên tà đạo nào dám dùng một ma pháp cưỡng chế nhằm bắt cóc hai cô bé qua biên giới, nhưng nếu Hoàng Đế đang cố gắng để mang hai đứa trẻ có cùng dòng máu hoàng tộc trở về, có lẽ hắn sẽ mạo hiểm.
(Mình không hề muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng nếu thứ ma pháp đó mà thành công nhưng bị phát hiện mối quan hệ giữa hai quốc gia chắc chắn sẽ thêm tồi tệ . Tại sao hắn lại chấp nhận đi xa đến thế chỉ để dùng thứ hạ sách này , chẳng phải có vô số cách khác để hắn có được một đứa trẻ sao.) (Shirley)
Không lẽ một đứa trẻ từ một cô gái quý tộc cao sang nào đó không đủ xứng đáng hơn là con từ một người đang phải chạy trốn như cô sao? Cứ cho là Hoàng Hậu của hắn không thể sinh nở được đi, vậy sao không cưới vợ lẽ.
(Ngoài quyền thừa kế hợp pháp ngai vàng ở Đế Chế......Chẳng lẽ con gái mình còn có thứ gì mà hắn muốn nữa ư?'') (Shirley)
Không, cô không thể chắc chắn được. Cô không hề thấy có gì bất thường ở hai đứa trẻ khi dùng đôi mắt của mình cả, Dù hiếm, nhưng không phải là không thể khi một người có thể bùng nổ ra một lượng sức mạnh ma thuật khổng lồ từ trong cơ thể, vì dù sao, đó cũng là điều đã từng xảy ra với bản thân cô.
Chẳng lẽ do các con gái của cô đã được thừa hưởng sức mạnh của cô, và chúng có dòng máu Hoàng Tộc, cho nên mới bị nhắm đến?
....Nghe có vẻ hợp lý đấy, nhưng cô không thể kết luận vội vàng như vậy được.
(Không , nó không đúng. Mình không thể kết luận nếu chưa có đủ bằng chứng? Nếu chưa rõ được động cơ thực sự của chúng, thì không thể bảo vệ Sophie và Tio được....Không, không đúng....) (Shirley)
Muốn bảo vệ hai đứa không khó. Chỉ cần chém mọi thứ , hay bất cứ ai dám động một ngón tay để làm hại chúng. Nhưng vấn đề thực sự, là liệu cô có đủ dũng cảm để thú nhận với cả hai đứa về dòng máu dơ bẩn mà chúng đang mang trong người hay không?
Cho dù chúng có sống trong một thị trấn bình thường, hay một tòa lâu đài xa hoa, thì cái bóng của dòng tộc vẫn sẽ luôn luôn ám ảnh lấy chúng.
Sẽ là tất yếu khi những kẻ tranh giành sẽ tìm cách để hạ bệ những thứ dám cản đường họ bước lên ngôi báu, điều này có thể khiến hai đứa bị ám hại, thậm chí là bị giết.
Kể cả khi hai đứa không biết gì về huyết thống của mình, cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Shirley nghĩ rằng điều này hật ngu ngốc, nhưng cô không thể phủ nhận, một khi mọi thứ ập đến, những người khác sẽ chắc chỉ nhìn các con gái cô theo một hướng hoàn toàn khác.
――――Những quân cờ thế mạng hoàn hảo của Hoàng Gia
Nếu như chuyện đó là sự thực, thì việc bảo vệ hai đứa sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Thật là đau đớn khi phải nói rằng, ý chí có mạnh mẽ cũng khó di chuyển được núi non.
Cách duy nhất để đánh bại nữi mạo hiểm gia này, đó là nghiền nát cô hết lần này đến lần khác, cho tới khi cô không thể hồi phục được nữa. Nếu như điều đó quá bất khả thi, bởi sức mạnh của cô là quá lớn thì cũng chỉ cần áp đảo với số lượng lớn, là đủ dư thời gian cướp Sophie và Tio đi rồi.
-"...? Mẹ, trông mẹ xanh xao quá, mẹ có làm sao không?" (Tio)
-"Ah, mẹ không sao đâu, mẹ ổn mà...Chỉ là hơi căng thẳng một chút vì phải suy nghĩ hơi nhiều thôi." (Shirley)
Nỗi lo lắng của cô cứ dồn lại hết ngày này sang ngày khác, và không khó để bị lũ trẻ phát hiện ra.
Cô không ngững suy nghĩ , cố gắng tìm ra một cách để thoát khỏi tình cảnh này, hy vọng sẽ có một cách thuận lợi nào đó từ sâu trong trái tim của cô. Nhưng mà, sẽ là bất khả thi để định hình thế giới nếu bạn không có được sức mạnh thực sự tương đương.
Vậy là cuối cùng....cô vẫn không thể tìm ra được câu trả lời cho mình. Sau khi tiễn các con gái đến trường, Shirley quay trở về sân tập của Guild.
***
Cô vung kiếm lên, cố gắng quên đi mọi thứ, cố gắng phân tâm bản thân trong một lúc. Có lẽ điều này sẽ thay đổi theo thời gian, hay cô thực sự sẽ tìm ra một lối thoát nào đó?
"......"
Cái cây được trồng tại sân tập đung đưa trong gió, lá đang rơi khỏi cành. Khi những chiếc lá bắt đầu cuộn xoáy xung quanh, Shirley tạo ra một thanh kiếm mới với giả kim thuật, và vung nó với vận tốc mắt thường không thể nào theo kịp.
Bằng cách nào đó, số lượng lá xung quanh cô đột ngột tăng gấp đôi. Cô vung kiếm thêm bốn lần, mỗi lần như vậy những cái là xung quanh lại bị xẻ mỏng và mỏng hơn nữa.
Có một thứ pháp cụ, cho phép người dùng có thể cắt những tờ giấy dày thành hai tờ mỏng hơn, nó cũng giống hệt như những gì Shirley đang làm lúc này.
Nhưng ngay cả khi đặt trên bàn, thì dùng thứ đó cũng cần độ chính xác cao, nên so với Shirley có thể làm điều tương tự với những chiếc lá đã bay lượn trong gió quanh cô với một tốc độ không tưởng như vậy là một điều vượt qua cả lẽ thường rồi.
-"...Mình vẫn chưa đủ tập trung." (Shirley)
Giữ cho đầu óc thanh thản là bí quyết cho kiếm thuật đỉnh cao. Như để cắt bỏ mọi sự rắc rối cuối cùng đang cản trở suy nghĩ của mình, cô vung thanh kiếm vào chiếc lá cuối cùng theo một đường chéo khi mà cơn gió đã tàn.
Nhưng cái lá không hề bị cắt như phần còn lại. Chẳng lẽ là do thanh kiếm đã bị cùn, nhưng không. Thanh kiếm đã lướt qua chiếc lá ngọt đến mức, cả hai phần bị cắt rơi xuống sân cùng lúc, như thể chúng vẫn còn là một phần của một chiếc là nguyên gốc.
-"Fuu... như vậy chắc là đủ tốt rồi." (Shirley)
Vượt qua mọi kỹ năng thông thường của thế giới này, mà cô chỉ coi là ‘đủ tốt’, giờ Shirley chuyển sự chú ý của cô vào lối vào của sân tập.
-"Mấy cô cậu đang đợi tôi rời đi sao?" (Shirley)
-"Ehhh...Cô biết bọn tôi đang trốn ở đây à?"
Nấp sau khung cửa lối vào của cánh cổng tòa nhà là ba gương mặt đã quá quen thuộc với cả Shirley, là Leia, Cudd và Kyle.
-"Tôi nghĩ là chúng tôi đã nấp khá kín mà....Cô biết bọn tôi nấp ở đó từ đầu à? Cô cảm nhận được hay là làm bằng cách nào thế?" (Leia)
-"Tôi biết ngay từ đầu rồi....Nếu có ai đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thế, thì không chỉ tôi, mà bất cứ ai cũng sẽ nhận ra ngay." (Shirley)
Dường như là cô đã biết mọi chuyện rồi. Khi mà bộ ba đó đang cố gắng xua đi cái bầu không khí khó xử này bằng mấy tiếng cười khúc khích, thì cô liền chuyển chủ đề.
-"Mấy người định đi luyện tập sao? Gần đây có vẻ như cả ba đã tiến bộ khá nhiều nhỉ." (Shirley)
-"Đúng thế, tiền bối. Chúng tôi định đi săn vài con bọ khổng lồ ngày hôm nay, nên định đến để nhờ cô giúp đỡ.?" (Leia)
-"Ah...tôi hiểu rồi ." (Shirley)
Đôi mắt của Shirley có chút giật giật. Bọ Khổng Lồ là một quái vật khởi đầu, giống như Slime hay Goblin vậy.
Chúng không có ma thuật hay trí khôn, đặc điểm là chúng khá to, có kích thước của một người trưởng thành và thường di chuyển theo bầy đàn..
Bọn này thậm chí còn chẳng có đặc tính đặc biệt gì như lũ Slime hay chiến thuật như bọn Goblin, khi còn làm tân binh, Shirley đã từng chiến đấu với chúng mỗi ngày..
-"Dù sao thì...mấy cô cậu có biết gì về thứ quái vật được gọi là Bọ Khổng Lồ này không thế?" (Shirley)
-"Ummm....Không, tôi chưa từng thấy chúng bao giờ, không phải chỉ đơn giản chúng là mấy con bọ to lớn thôi sao? Như kiểu một con Ogre Tarantula hay con gì đó to to thôi mà." (Leia)
-"Cái kiểu thể loại so sánh khập khiễng gì vậy? Sao lại đi so sánh một con hạng bét với một con hạng nguy hiểm thế?" (Shirley)
-"...Thành thật mà nói, đó là lý do chúng tôi hy vọng cô sẽ giúp chúng tôi lần này." (Kyle)
Kyle, người đã sống sót khi chạm tram phải một con Địa Long trong pháo đài cổ, và từng chống lại một con Nữ Hoàng Goblin, nhưng vẫn ở hạng E kể cả sau cuộc Long Chiến. Ấy thế mà, vì một số lý do nào đó, kể cả khi làm những ủy thác đơn giản như đi thu thập thảo mộc, cậu ta méo hiểu sao luông đụng độ với mấy con quái cấp A hoặc B ở mức cực kỳ nguy hiểm. (Trans : thằng này đệ Bennett đấy à??)
Cậu ta đúng là có duyên kỳ lạ với một cô gái may mắn nào đó , khi mà chỉ mới đây thôi, cả hai vừa mới được Shirley cứu khi đang đi thu thập thảo dược lại vô tình đi đúng vào hang của một con Orge Tarantula, loài quái vật mà ngay cả những con rồng nhỏ cũng bị xem là mồi ngon cho chúng. (Trans : tao cạn lời với mày luôn.)
Hình như là có một câu chuyện hơi kỳ lạ ở đây, nhưng Shirley quyết định là sẽ không lạc đề.
-"Thôi bỏ đi, cái chính ở đây đó chính là, mấy cô cậu nên dùng não của mình để chuẩn bị cho cuộc chiến chống lũ bọ Khổng Lồ, thay vì dùng sức mạnh." (Shirley)
-"Tôi không hiểu....Lúc đi phiêu lưu cùng với nhau bọn tôi lúc nào cũng nghiêm túc hết!! Chỉ có Cudd là hay gây lộn thôi." (Leia)
-"Đúng thế, tôi vẫn nhớ cô đã từng nói rằng bất cẩn có nghĩa là chết, tôi đã ghi nhớ điều đó rất kỹ!! Chúng tôi đã trưởng thành rất nhiều rồi!! Chỉ có Leia là vẫn thế mà thôi." (Cudd)
"Huh?"
"Ahh?"
Ngay khi cả hai nói xong câu, lập tức quay mặt lại, nắm lấy cổ áo của nhau và lườm nhau như thể kẻ thù sống chết vậy. Căn thời gian gần như là hoàn hảo luôn đó.
-"Mọi thứ luôn là những kinh nghiệm để học tập. Nếu cảm thấy quá nguy hiểm, thì nên chạy, mấy cô cậu nên chuẩn bị sẵn điều đó đi." (Shirley)
-"Vậy, xin mạn phép hỏi cô, Bọ Khổng Lồ trông nó thế nào?" (Cudd)
-"...Mấy người nên tự tìm hiểu đi." (Shirley)
-"...Tôi bắt đầu thấy quan ngại rồi đó, cái ánh mắt lạnh lùng đó là sao vậy?" (Leia)
Shirley đang nghĩ về lần đầu tiên cô chạm trán với mấy con quái đó 10 năm trước. Nói thế nào nhỉ, trông mấy con quái đó giống bọn gián, nhưng có kích thước bằng cả một người đàn ông trưởng thành.
Nếu chạm vào thì cơ thể nó đoàn hồi, và toàn thân thì đen xì. Nếu đa phần mọi người sợ những con vật nhỏ bé chạy lòng vòng trong bếp, hãy tưởng tượng phiên bản to bằng người của chúng chạy vòng quanh với tốc độ cao với sáu chân, ngay cả các chiến binh dũng cảm hay các thánh binh cũng phải hét toáng lên.
Bọ Khổng Lồ thường tập trung trong các hang động hay cống ngầm, sự đông đúc của chúng, thêm cả sự kỳ dị của chúng cũng đủ làm các mạo hiểm gia phải choáng ngợp.
Nhưng đôi khi, tốt nhất là để cho các mạo hiểm gia phải đối mặt với những thứ họ không biết. Nhiều người nghĩ chúng giống như Slime và Goblin , nhưng Shirley biết, Bọ Khổng Lồ là những quái vật dễ đối phó nhất miễn là ta đủ bình tĩnh, thế nên sẽ tốt hơn cho mấy tay mạo hiểm gia này khi đi đánh nhau trong một cuộc chiến với một đối thủ khó khăn hơn là một đối thủ dễ ăn.
-"Um... Shirley-san." (Kyle)
-"Có chuyện gì vậy?" (Shirley)
-"Nếu có thể thì......Không, tôi biết thế này là hơi táy máy...nhưng, cô đang có vấn đề gì sao?'' (Kyle)
Nghe thấy những từ đó, trái tim của Shirley bỗng nhảy lên một chút.
-"...Sao cậu lại nghĩ như vậy?" (Shirley)
-"Không, chỉ là dường như có điều gì đó, nó khiến cô không thể tập trung...cho đến phát chém cuối cùng." (Kyle)
Cô không thể ngờ là lại có người khác nhận ra được điều đó, mà là lại từ một cậu nhóc chỉ bằng có nửa tuổi của cô, và cô bắt đầu bối rối để tìm câu trả lời.
Liệu có phải là do cô đã lo lắng quá nên nó nổi hết lên trên khuôn mặt không? Cô thử chạm chạm vào má mình bằng các ngón tay, nhưng mặt cô dường như chẳng làm sao cả, vẫn tốt như thường, cô liền rời mắt khỏi Kyle và nhìn sang chỗ Cudd và Leia vẫn đang choảng nhau tới tấp.
-"Cậu nói đúng....gần đây tôi có chút rắc rối ." (Shirley)
-"Làm về các con gái cô sao?" (Kyle)
"Đúng vậy...nếu vấn đề là của tôi, thì nó đã chẳng được coi là vấn đề nữa rồi." (Shirley)
Shirley dường như không muốn nói, và Kyle cũng không muốn ép cô ấy. Cậu không biết đủ hết chuyện của cô, nhưng cậu đọc được bầu không khí hiện tại, và biết không nên hỏi thêm nữa.
(Thành thực mà nói, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu đó là mình.) (Shirley)
Nếu vấn đề là của cô, thì cô chẳng lo lắng gì về những tổn thương nào cô có thể nhận . Nhưng nếu là của các con gái cô, cô không thể cho phép mình làm vậy. Shirley có cảm giác nếu cô can thiệp quá mạnh mẽ, điều đó có thể làm ảnh hưởng tương lai của các con gái cô.
(Không cần biết là gì, mình sẽ bảo vệ tương lai của hai đứa...đúng vậy, không cần biết là gì.) (Shirley).
Cuộc sống của cô là vì điều đó. Sẽ thật tuyệt nếu những gì cô sợ hãi không bao giờ đến, nhưng cô đã không còn ngây thơ nữa rồi.
Cô sẽ cứng rắn hơn để có thể bảo vệ tương lai của các con gái cô. Đúng lúc ấy, có một giọng nói lý nhí ngượng ngùng như quyết tâm vang lên từ bên cạnh.
-"Nếu...nếu cô có rắc rồi...!! Đúng rồi, một yêu cầu!! Cô cứ việc gửi yêu cầu cho tôi!" -(Kyle)
-"Kyle?" (Shirley)
-"Không không, ý tôi là, tôi sẽ giúp cô nếu cô không muốn làm yêu cầu....Cách đó sẽ thoải mái hơn có đúng không.....Đúng vậy, bất cứ khi nào cô cần trợ giúp, hãy tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp cô." (Kyle)
Đế Chế.....Chỉ trong khoảnh khắc ấy, dù hình ảnh về gã hôn phu khốn nạn năm xưa còn lờ mờ trong tâm trí của Shirley, nhưng chỉ trong giây lát, cô đã quên mất luôn khi nhìn thấy Kyle, người đang lúng túng ra hiệu với cả hai tay trong lúc cậu đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Nhìn thấy vậy, dù biết là có chút thô lỗ, nhưng bộ dạng Kyle lúc này trông rất buồn cười, và bất giác, Shirley nở một nụ cười nhẹ nhàng.."
-"Đúng rồi....bây giờ, đã hoàn toàn khác so với ngày xưa." (Shirley)
-"Uh... huh? Um, xin lỗi.....tôi , tôi đã nói những điều kỳ lạ rồi." (Kyle)
-"Cậu không cần phải xin lỗi đâu,. (Shirley)"
Đúng thế....không có gì phải xin lỗi hết. Phải cảm ơn cậu ta vì đã khiến cô nhận ra.
(Cuối cùng, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Ở Đế Chế, không ai ở bên mình, nhưng tại đây, mọi thứ đã khác rồi.) (Shirley)
Cô đã không còn cô gái trẻ cô đơn, bị phản bội, tin rằng mình chỉ sống trong tuyệt vọng mà thôi.
Cảm xúc của cô giờ đã hoàn toàn khác....nó không đến từ tiền hay sức mạnh thôi thúc, có lẽ giờ cô bắt đầu tin vào những điều lãng mạn của những chuyến phiêu lưu, kể từ khi cô nhìn thấy cậu ta.
Có thể hơi bất tiện khi nghĩ rằng điều này do cậu nhóc đó nói ra, nhưng một chút nào đó, đã khiến tâm trạng của cô tốt lên, và dường như cô đã thấy được một ánh sáng le lói mới trong cuộc đời của mình.
__END Chapter 30__
__Trans : Flame Soul__