*Chương 55 : Quái Nhân
Một con quái vật, như thể nó được kết hợp từ vô số cơ thể người để tạo nên một hình thái dị dạng của một con người vậy….Một Quái Nhân, ta có nên gọi nó như vậy không?
Nó hẳn phải có cách để cảm nhận rung chấn của mặt đất như loài dơi, hay cảm nhận được nhiệt độ như loài rắn, bởi vì dù không có mắt để nhìn hay có tai để nghe, thứ sinh vật quái dị đó vẫn lập tức quay lại và lao đến thu hẹp khoảng cách với Shirley bằng những chân và tay quái dị trên mặt đất của nó.
Hàng loạt những cú đấm, đá, những cú chém phạt tay , những cú vả với sức mạnh kinh hồn được tung ra từ những cánh tay dị dạng ấy, tốc độ tấn công và sự giận dữ trong từ đòn đánh dường như vượt quá khả năng thông thường của đa số loài quái vật, chứ đừng nói đến con người. Cô đã cảm thấy rất kỳ lạ khi cuộc chiến bắt đầu, nhưng giờ Shirley mới nhận ra con quái vật này hoàn toàn khác với những gì mà cô từng được cung cấp.
(Tốc độ tấn công này thậm chí còn rắc rối hơn nhiều so với những gì mà báo cáo trước đó đã đề cập đến) (Shirley)
Theo như ba hạng D đã từng đối đầu với con quái vật này thậm chí từng dồn ép nó đến đường cùng trước đó, thì nó chỉ có những cánh tay dài ngoằng có thể vung vẩy với tốc độ của một người bình thường.
Nhưng con quái trước mặt cô lúc này đang tấn công với tốc độ không tưởng, còn dùng đến cả chân, thậm chí ngay cả một hạng C cũng khó mà theo kịp được cái nhịp độ công kích này, bản thân Shirley cũng phải thừa nhận đây đúng là một điều bất ngờ.
(Đây là tiến hóa sao…? Hay là thoái hóa….?Nó không chỉ trông kỳ lạ, mà hành động của nó cũng kỳ lạ nữa.) (Shirley)
Khó mà có thể tưởng tượng được một con quái vật như này có thể nhanh chóng thay đổi cơ cấu sinh học của nó chỉ trong một thời gian ngắn , tương tự, cũng khó mà tin được là nó lại có thể che giấu được sức mạnh khổng lồ của bản thân, trước những đối thủ mà nó hoàn toàn có thể hạ gục.
Trong tự nhiên, thì chỉ có giết hay bị giết. Trừ những quái vật có thứ hạng cao nhất, đa số những giống loài còn lại sẽ chiến đấu như thể tất cả cuộc sống của nó phụ thuộc vào đấy, và vì lẽ thường nó luôn vậy.
( Nhưng nó cũng không đủ mạnh để có thể trở thành một quái vật thượng cấp, và dường như nó cũng không thông minh….Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?) (Shirley)
Sau đó, trong khi Shirley đang mải thong thả suy nghĩ điều ấy, một loạt những cuộc tấn công mới ập đến cô.
Hạ thấp cảnh giác bản thân như thế nghĩa là chết trong cuộc chiến. Gã Quái nhân dường như cảm nhận được mùi vị của chiến thắng ,khi nó lao đến người phụ nữ vẫn còn đang mải nghĩ vẩn vơ bên ngoài cuộc chiếnnóng bỏng này.
Tuy nhiên, cũng chỉ sau cái âm thanh tĩnh lặng đầy quái dị ấy, cả mười chi của con quái đang lao về phía Shirley lập tức bị chém làm đôi với một tốc độ của ánh chớp, khi mà những thanh kiếm cong đột ngột xuất hiện trong bàn tay vốn dĩ hoàn toàn trống không chỉ ít giây trước đó của cô.
Con quái vật thậm chí còn không thể theo kịp kiếm ảnh , chứ đừng nói đến bản thân của lưỡi kiếm, chỉ khi những tay và chân của nó nằm lăn lóc trên bãi cỏ, nó mới cảm nhận được nỗi đau tột cùng của việc bị chém, trong khi nhận ra rằng Bạch Quỷ Kiếm đã không còn hạ thấp cảnh giác của bản thân cô nữa rồi.
-“aAaaaAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Lao về phía trước chỉ với một cú đạp vào mặt đất. Lần này người xông lên là Shirley, cô bắt đầu chém vào những mạch máu của con quái với tốc độ cao, nhưng con quái cũng nhanh chóng hồi phục lại, và mở ra vô số cái miệng trên cơ thể nó, từng cái trong số chứng đều có những bộ răng trắng toát, và từng cái bắt đầu rống lên những tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng hét biến thành sóng siêu thanh, cắt đứt cả cây cối và mặt đất xung quanh Shirley, nhưng với cô, đó vẫn chỉ là âm thanh.
Nó có thể đã phá nát màng nhĩ của một người bình thường, hoặc chí ít tiếng ồn đó cũng sẽ cản bước tiếng công của họ, nhưng với một bán bất tử như Shirley với siêu hồi phục thì có thể hoàn toàn thay thể được một phải biện pháp phòng ngự với vật lý hay ma thuật.
Tuy rằng vậy, màng nhĩ của cô cũng có tổn thương, nhưng chưa đầy 1 giây sau đã tái tạo lại như ban đầu, nên chúng cũng chưa hề bị tổn thương. Chẳng còn lo lắng gì về đòn tấn công âm thanh, Shirley giương cao thanh kiếm cong nhằm mục đích kết thúc cuộc chiến, nhưng mà ――――
-“Tch!?”
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!?”
Mặc dù cô có đủ thời gian để biến thứ dị hợm kia thành món thịt băm cả ngàn lần, nhưng mà , thay vì làm thế, cô nhảy vể sau, ném những thanh kiếm cong thẳng vào hai trong số những cái mồm, và xuyên thủng chúng,
-“Hmm.”
Nhìn con quái vật lăn lộn kêu gào và giãy giụa trong đau đơn, Shirley thực sự bất ngờ với những gì cô thấy, khi đang dùng tay che đi tai của mình.
Vơi sức mạnh siêu nhiên của mình, cô thấy được có một nguồn ma lực đang công hưởng với hiệu ứng la hét của con quái vật. Cô vốn tưởng đó chỉ là âm thanh được tăng lên khi gia tăng giọng nói, nhưng có vẻ không phải như vậy.
Nó là thứ gì đó còn nguy hiểm hơn nữa. Đó là một âm thanh chết chóc có thể làm tổn thương não chỉ với việc nghe thấy. Âm lượng cao đến nỗi nạn nhân chắc chắn phải nghe thấy được.
Nếu là như thế, thì con quái này chính là khắc tinh của một bán bất tử như Shirley. Một bán bất tử được sinh ra khi cơ thể và linh hồn của sinh vật bị thay đổi bởi những trạng thái bất thường….Và dĩ nhiên, ảnh hưởng đến tâm trí của Shirley khi điều khiển cơ thể của mình cũng nhiều hơn của một người bình thường.
-“ Ta hiểu rồi….Ra là một thiên địch chống lại các bán bất tử sao?) (Shirley)
Nếu đúng là thế, cô không thể tấn công một cách bất cẩn được. Như thể nó đọc được ý định của Shirley khi cô triệu hồi ra một thanh kiếm khác với Thuật Giả Kim Tưởng Tượng của mình, những cái miệng của con quái bắt đầu há ra cùng một lúc.
Xem ra con Quái Nhân định sẽ tung ra đòn tấn công âm thanh mạnh nhất của nó. Dồn toàn bộ ma lực, nó sẽ phá hủy não bộ của kẻ địch bán bất tử kia…Nhưng khoảnh khắc nó cố tung ra đòn cuối cùng ――――
-“Hmm….ngươi còn quá chậm.” (Shirley)
Cô bắt đầu di chuyển nhanh hơn nhiều lần so với khi cô tung lần phản công trước đó.
Thậm chí lần này , cô còn không để lại tàn ảnh ở xung quanh. Nếu như có mắt để nhìn, kể cả vậy thì con quái cũng chẳng có cơ hội nào theo kịp được tốc độ của Shirley, mọi lỗ hổng trên cơ thể nó đều bị một thanh liễu kiếm đâm xuyên qua hoàn hảo chỉ trong có nháy mắt.
“G…. Goooaahhh….!”
Rất ít sinh vật trên thế giới này có thể còn sống sót sau khi ăn nguyên một đòn như vậy, và con quái thú kỳ dị này cũng không ngoại lệ, máu chảy ào ra từ những cái miệng của nó, và nó ngã gục xuống đất với một tiếng kêu chết chóc.
-“Fuu…nhiệm vụ hoàn thành.” (Shirley)
Chỉ cần bịt sạch những cái mồm của nó, cô tin chắc nó sẽ không thể dùng cái kỹ năng kinh tởm kia. Lấy ra dây thừng và ván gỗ, cô trói chặt con quái lên tấm ván và bắt đầu kéo nó đi, với việc cường hóa thể chất của cô với ma thuật《High Rise》.
-“ Quả nhiên…..Hpmh. Đúng như dự đoán, nó rất nặng.” (Shirley)
Vì cơ thể của Shirley vẫn còn quá đổi mảnh khảnh, nên vẫn có giới hạn cho thể chất của cô kể cả khi cô có dùng đến ma thuật cường hóa bản thân. Dù hơi tiếc lần này cô không mang theo ai như Asterios, nhưng Shirley vẫn cố gắng kéo được con quái ra khỏi khu rừng, sau khi bao quanh nó với một kết giới xua đuổi quái vật, cô nhanh chóng chạy đến một ngôi làng gần nhất và hỏi mượn một cái xe hàng.
Sau khi liên lạc với Guild bằng ma cụ liên lạc của làng, Shirley yêu cầu một chiến xa rồng để mang con quái quay lại, và lên một chuyến xe khác để trở về thị trấn biên cương cho khỏi chậm trễ.
Cô giao xác chết cho Guild và báo cáo những gì cô quan sát được trước và suốt cuộc chiến, nhưng khi mà cô thấy mặt trời đã sắp lặn và chuẩn bị về nhà thì ――――
-“Ah, xin hãy chờ một chút đã , Shirley-san” (Yumina)
“…Haa?”
“Hiii!”
Lại là chuyện gì nữa đây? Nếu cô không về bây giờ, cô sẽ lỡ mất việc nấu bữa tối cho các con gái , vì thế lúc này thời gian quý báu cô dành cho gia đình đang bị cắt ngắn đi đấy.
Nhìn thấy ánh mắt gay gắt chứa đầy cảm xúc khó chịu đấy, Yumina- người đã gọi cô lùi lại lại một bước, nhưng cô là một tiếp tân đã vất vả nhiều năm để đối phó với những mạo hiểm gia bẩn thỉu và thô lỗ như cơm bữa. Đối mặt với áp lực như thế này, cô liền lập tức đi thẳng vào vấn đề.
-“C-Chỉ một điều nữa thôi? Một người trung gian đã gửi tôi một lá thư cho cô, Shirley-san, và họ rất mong cô sẽ nhanh chóng có hồi đáp trả lời.” (Yumina)
“……….”
Shirley không khỏi cau mày. Nhưng từ cách mà Yumina nói chuyện, dù còn mơ hồ, nhưng cô hiểu đây là một người quan trọng, và cũng không muốn để lộ danh tính.
-“Lá thư đó đâu?” (Shirley)
-“ Ở đây!?” (Yumina)
Trông nó ban đầu chỉ là một phong bì đơn giản. Không dấu, không tên người gửi….Thay vào đó, chỉ duy nhất một dòng chữ được ghi ở phía trước.
“ Gửi tới cô gái luôn yêu thích một ly trà chanh trong những tháng hè”
(Ai đó biết mình khi mình vẫn còn là một quý tộc sao…?) (Shirley)
Dù bây giờ cô khó mà kiếm được thứ đồ uống xa xỉ ấy khi chỉ là một người dân bình thường, và thứ đồ uống ấy cũng không bao giờ được phục vụ trong một Guild khó khăn và hỗn loạn như này, nhưng những ngày còn là một nữ quý tộc, cô luôn thích một ly trà chanh tươi mát vào những ngày nóng nực.
Cô nghi ngờ có thể Albert đã nhớ ra cái gì đó như này, và cô cũng vốn không còn quan hệ gì với cái gia đình của cô, nơi mà họ có thể biết hoặc quan tâm đến thứ mà cô từng thích. Sau những lần loại trừ, câu trả lời duy nhất mà Shirley có thể nghĩ tới, là cô em gái mà cô từng yêu quý năm xưa.
(Công Chúa Philia….?)
Khi mở phong bì và đọc lá thư bên trong, cô vẫn còn nhận ra những nét chữ của người con gái có thể đã một lần là em chồng của mình, hoặc có thể coi là em gái thực sự.
Có vẻ như Nhà Vua đã là người một lần nữa làm trung gian. Cô cứ nghĩ là trong thư sẽ toàn những nội dung tuyệt mật, nhưng cuối cùng thì trong đó lại toàn là những lời xin lỗi vì đã làm phiền Shirley, cùng hỏi thăm sức khỏe của cô, và nội dung thực sự chỉ được ghi ở phía cuối của bức thư đó.
Chị ……Shirley-sama, cô có biết bất cứ điều gì về ma kiếm của gia tộc Wolff không? Nếu có, tôi rất cảm kích nếu cô có thể nói cho tôi.
Tôi không có giận nếu em gọi tôi là “chị gái’’ đâu….Shirley sẽ thở dài khi nhìn từ bị gạch đi, rồi nghĩ về thanh kiếm đặc biệt ấy.
Cau chuyện vè hai bảo kiếm được lưu truyền trong hai gia tộc hiệp sỹ lớn nhất cả Đế Chế được nhiều người biết đến. Một là Clarent, thanh kiếm nguyên tố của gia tộc Regnard, và thứ hai là bảo kiếm của gia tộc Wolff. Cô không quá rõ hoàn cảnh, nhưng thực cũng không biết nhiều về thanh kiếm thứ hai.
Trong khi câu chuyện về Clarent và sức mạnh của nó đã được biết tới ngay cả ở biên cương hẻo lánh, tại Guild mạo hiểm gia này, thì bảo kiểm của gia tộc Wolff vẫn còn là bí ẩn kể cả khi cô còn là hôn thê của Thái Tử. Cô còn chưa được biết về tên thật của nó.
Theo lời đồn, nó là thanh kiếm bị quỷ ám. Một thanh kiếm có thể làm người sở hữu mạnh mẽ hơn chỉ bằng cách nắm lấy nó. Ngoài khả năng chữa trị vết thương cho người dùng, Shirley chưa từng nghe nói gì về bất cứ thanh ma kiếm nào có thể không phụ thuộc vào ma lực của chủ nhân…. Nhưng khi cô nghĩ đến chuyện bác bỏ tin đồn rằng thanh kiếm đó có thể tăng sức mạnh cho người dùng, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
――――Clarent là một thanh kiếm đáng tin và nổi tiếng. Nhưng kiếm của Wolff thì chỉ được biết bởi chính họ, cũng giống như Hoàng Đế và Hoàng Hậu vậy. Ngày mà con và Albert cùng ngồi lên chiếc ngai vàng này, ta sẽ nói cho con biết sự thật.
Những lời của Cựu Hoàng Đế, Legrand , đột ngột trở lại tâm trí. Nhưng mà, tại sao Philia lại gửi cô lá thư này…? Chì có thể có một câu trả lời mà cô có thể nghĩ tới.
(Gran Wolff muốn nổi loạn ư?) (Shirley)
Cô nhớ đến gương mặt của gã đàn ông mà cô đã quên từ lâu. Một gã đàn ông đã mất đi động lực , trách nhiệm, luôn cố gắng đẩy tội lỗi của mình vì hành động của kẻ khác. Cô chỉ thoáng thấy mặt hắn trong Cuộc Đấu Tay Đôi của Nữ Thần, đôi mắt hắn bị che mờ bởi sự đố kỵ có thể nhìn thấy được.
Phải chẳng Gran đang phạm tội ác gì đó với thanh kiếm ấy? Và lá thư này là một lời cảnh báo, muốn cô cẩn thận hơn về Sophie và Tio.
(Nói mới nhớ, tất cả lời đồn về sức mạnh đáng lo của thanh kiếm ấy đến giờ chỉ là suy đoán….Khoan đã, nghĩ đến đây thì mình….)
Chỉ có duy nhất một người mà cô biết có thể nói cho cô sự thật về thanh kiếm ấy, và có thể nói cho chính Philia biết được.
Sau khi nhanh chóng viết một bức thư cho người đó, và giao lại cho Yumina, Shirley nhanh chóng trở về Deficit House.
Đã hơi muộn để tự nấu nướng, nên cô sẽ ăn tối ở phòng ăn của nhà trọ, nhưng ít ra cô vẫn sẽ được ăn cùng Sophie và Tio. Nghĩ đến đây thực sự đáng cho yêu cầu mà cô đã nhanh chóng làm, Shirley hạnh phúc khi có thể ở bên dành thời gian cho các con mình, nhưng gương mặt hạnh phúc của cô ngay lập tức cứng đờ khi cô bước chân vào phòng của hai đứa.
-“ Mẹ ơi, có điều kỳ diệu đã xảy ra này.” (Tio)
-“ Từ khi nào mà Beryl và Rubeus có thể bay được rồi!?” (Sophie)
Hai con chim, vẫn chỉ là chim con khi cô đi lúc buổi sáng, giờ đang bay vòng vòng trên đầu của các con gái cô.
__END Chapter 55__
__Trans : Flame Soul__
***
Trans : 10 nháy Yanfei…bouns Noelle Cm6……Ui giời ơi…dễ vãi lozzzzzz…..Mà thôi, chúc ae nghỉ lễ vui vẻ nha, tôi đi tích cho Yasuo đây J
Trans : ý kiến cá nhân thôi…nhưng nếu cái gì cũng hồi phục đươc như ban đầu, lẽ nào cả chỗ đó cũng…..à mà thôi quên đi nha.
Trans : Chuẩn bị combat, và căng đét…….
Next : Chapter 56 : Tinh Linh