*Chương 72 : Ba ngày nghỉ - Phần 1
Mạo hiểm gia là những người luôn ở bên bờ việc sinh tử. Và với những đứa trẻ không may mất đi cha mẹ là các mạo hiểm gia đã ngã xuống trong những cuộc phiêu lưu, thì chúng sẽ được che chở tại một cô nhi viện được xây dựng bởi Phù Thủy Hoàng Kim.
Cô nhi viện được tài trợ bởi Canary, người hiện đang nắm trong tay 30% giá trị thương mại toàn thế giới. Nó lớn hơn rất nhiều so với những cô nhi viện khác ở các thị trấn cũng như các thành phố khác mà bạn có thể tìm thấy trên lục địa này, và cũng giống như đa số các cô nhi viện, thì nó được điều hành bởi những thành viên của Nhà Thờ….Nói đơn giản thì, nó được ảnh hưởng rất sâu sắc bởi đức tin với Nữ Thần của Bầu Trời.
Chính vì thế, dù có một nhà tài trợ giàu nứt đổ vách như Canary, thì cô nhi viện nơi Chelsea sống cũng không hề chấp nhận một số tiền tài trợ nào quá to lớn khác. Ít nhất, họ cũng giữ nơi này tránh xa bất cứ tên đầu tư bất động sản hoặc mấy tên cò mồi đất đai nào có ý định mờ ám.
Tất cả những đứa trẻ sống ở đó, sẽ đến nhà nguyện để cầu nguyện mỗi sáng, và tham gia giúp đỡ nhiều công việc trong ngày, như là làm đồng áng hay chăm sóc những đứa mồ côi nhỏ tuổi nhất. Và cũng giống như các cô nhi viện khác, những đứa bé ngoan sẽ được khen , trong khi những đứa hư thì sẽ bị phạt. Một số đứa sau này lớn lên còn có công việc bán thời gian hoặc tham gia quản lý cô nhi viện. Dù không có nhiều thứ quá sang trọng, nhưng đây vẫn là một nơi rất sống động.
Vì cô nhi viện tại thị trấn này không lo về chuyện thiếu tiền, mấy tên cò mồi đất đai, hay đám địa chủ vô lương tâm, nên nó là một nơi không phải quá tệ để sống.
-“Vậy, đây là một trò chơi mới do Bà Canary mởi gửi đến hôm trước. Nó được gọi là “ Trò chơi Cuộc sống của Mạo Hiểm Gia” đó.” (Chelsea)
Dĩ nhiên , Canary vẫn tài trợ cho những đứa trẻ sống ở đây theo một cách khác. Bà Phù Thủy đó thường hay gửi cho chúng một số thứ như các thiết bị ngoài trời, hay là các trò chơi.
Ở phòng của Chelsea…Mà chính xác, là phòng của Chelsea sống cùng với 4 đứa trẻ khác, các cô bé bạn thân đang bối rối nhìn vào một cái Board Game to bự đang được bày ra trước mắt chúng.
“Cái gì đây?”
“Umm, để mình xem, đầu tiên chúng ta phải hiểu được về thể lệ và các mục tiêu của trò chơi, sau đó chúng ta có thể di chuyển quân cờ qua số ô vuông tương ứng với con số mà chúng ta quay được từ bàn roulette.” (Chelsea)
Ở trung tâm của bàn cờ ……Có một cái bánh xe roulette nằm ở đó, cùng với một quả bóng màu xanh lam nằm bên trên, và có cả những dòng chữ được tạo từ ma lực huỳnh quang đang được chiếu giữa không khí nữa.
Canary có vẻ đã hơi quá tay khi thiết kế dù chỉ là một trò board game bình thường, thậm chí còn xài cả những ma thuật có khả năng vượt quá những gì mà những thứ pháp cụ thông thường làm được.
Và như để khẳng định thêm cho kỹ năng làm trò chơi siêu việt và bá đạo trên từng hạt gạo của Phù Thủy, mỗi khi Chelsea di chuyển các ký tự và chữ cái , thì các đồ vật và các món trang trí trên bàn cờ cũng di chuyển vòng quanh với một tốc độ chóng mặt.
“Oh? Thứ này…” (Hilda)
Trong khi các cô bạn đang há hốc mồm vì phấn khích khi xem Chelsea dùng bàn cờ, thì biểu cảm của Grim Hilda trông như thể cô bé vừa mới khám phá ra một cái gì đó mới lạ, nhưng lời giải thích của Chelsea về luật chơi mới là điều thu hút nhất.
-“Vậy thì, nếu ta chọn đi diệt Goblin làm mục tiêu, thì chúng ta không thể cứ thế đi thẳng đến tổ Goblin được. Chúng ta phải di chuyển đến Guild, nhận yêu cầu, mua pháp cụ và luyện tập kỹ năng của mình. Sau đó, người chiến thắng là người đầu tiên diệt hết được đám Goblin, và nếu không có ai hoàn thành được mục tiêu trước khi hết số lượt quy định, thì đám Goblin sẽ nổi điên và xông vào thị trấn, tức là tất cả chúng ta sẽ thua cuộc.” (Chelsea)
“Wow… Nghe thú vị thật đó.”
“Chẳng phải thứ này phải là món mà đám con trai cực kỳ thích sao?”
Ở ô đích, là một hình ảnh ma thuật của ba con Goblin đang đứng trước một hang động. Chưa hết, trên các ô cờ của bàn cờ, cũng có hình chiếu với đủ các hình dạng, kích thước của đủ thứ , từ rương báu, vũ khí đến công cụ, chỉ nhìn vào thôi cũng đã thấy kích thích rồi.
-“Ngoài ra, theo quy tắc, thì chúng ta phải quản lý lượng tiền mà chúng ta dùng trong giao dịch và mua bán, nhưng mà chúng ta phải tự mình tính toán lấy cơ.” (Chelsea)
“Thứ này có thật là cho trẻ con ở tuổi chúng mình không đấy!?” (Lisa)
À thì, nhìn ban đầu…..đây hẳn chỉ là một trò Board Game hết sức bình thường thôi. Nhưng mà, xét đến ai đã làm ra nó thì, bạn chẳng thể loại trừ khả năng đây lại là một trò đùa nghịch ngợm nào đó của con Phù Thủy loli ấy.
“Chà chà, nếu là chuyện cộng trừ nhân với chia thì….. Chúng ta cứ để hết cho Sophie là được …”
“Mình á!?” (Sophie)
“Nào nào... Nếu vậy thì mấy cậu phải viết các con số ra một tờ giấy lớn, thế thì mình cũng giúp nữa .” (Mira)
Dĩ nhiên, quy tắc này để tránh sự gian lận trong khi chơi.
“Oh? Tôi chẳng cần ai giúp ở mấy trò tính toán này đâu.” (Hilda)
“Thật không?”
Khi các cô bé đang tranh luận xem ai sẽ là người tính toán cho cả đám, thì Grim Hilda liền chen vào.
-“Làm mấy phép tính đơn giản như này với tôi dễ như ăn kẹo vậy. Vậy nên, tôi sẽ không phiền lụy bạn chuyện phải tính giúp tôi đâu.” (Hilda)
“Ohh! Mình không biết tại sao, nhưng hình như mình cảm nhận được aura của một người thông minh ở đây rồi!” (Tio)
Tio, Chelsea với Lisa, những người ghét Toán như ghét kẻ thù , lập tức quay sang nhìn Grim Hilda, người đang tự tin nói trong khi ưỡn ra bộ ngực phẳng lỳ của mình.
-“Tôi có thể giúp tính toán tiền cho cả mấy bạn luôn nếu mấy bạn thích. Nói thật, cứ để việc quản lý tiền bạc cho tôi, tôi thậm chí còn có thể làm nó tăng lên cơ.” (Hilda)
“Ohhh, vậy mình để nó cho bạn nha, Grinnhilde.” (Lisa)
“Thế này có thể thoái mái chơi mà không lo lắng gì nữa rồi. Cảm ơn bạn nha, Grandhilde.” (Chelsea)
“Làm phiền rồi, và cảm ơn bạn nha~, Greenpeace~” (Tio)
“Đó là ai vậy!?” (Hilda)
Thấy ba người kia đều phát âm sai tên của mình , mặt của Grim Hilda đỏ bừng lên như cà chua chín.
“Tên tôi là Grim Hilda! Mấy người đọc đúng giùm tôi đi!” (Hilda)
“Hông có làm được. Nó dài quá.” (Tio)
Mặc dù nó là một cái tên nghe khá lạ và dài hơn so với những cái tên người bình thường khác hay dùng, Lisa vẫn tỏ ý xin lỗi vì đã đọc sai tên của cô bạn mới, bằng cách giơ một tay lên trước đầu như thể cô bé đang cầu nguyện.
-“Nhưng mà, nó vẫn dài quá. Nó không phải là một cái tên quá tệ, nhưng mình nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta có thể rút ngắn nó lại.” (Lisa)
“Ý cậu là đặt biệt danh cho cô ấy à?” (Mira)
“Biê…Biệt danh sao? Tôi đã nghe về nó rồi…Không phải biệt danh là những cái tên chỉ được dùng để chia sẻ cho nhau sao …!?” (Hilda)
Grim Hilda dường như vẫn còn giận một chút vì bị gọi là Greenpeace lúc nãy, nhưng cô bé nhanh chóng hạ hỏa bằng một tiếng lẩm bẩm sau khi nghe thấy Mira dùng đến cụm từ kia..
“Được rồi, bọn mình gọi cô ấy là Hill nhé .”
“Ah, mình nghĩ đó không phải là một cái tên hay cho một cô gái đâu…? Mà vì một số lý do nào đó, nghe nó không được đúng cho lắm.”
“Thế gọi là Hillhill thì sao?”
“Cậu chỉ gấp đôi cái tên cũ thôi à!?”
“Vậy Hilda có ổn không ? Vì tụi mình mới gặp nhau nên thế này thì có đi hơi quá xa rồi, nhưng bạn thấy có được không?” (Tio)
“Fuuu!?” (Hilda)
Bọn trẻ chơi với nhau rất thân thiết, dù chúng chỉ vừa mới gặp nhau lúc nãy, nhưng khi Tio trực tiếp hỏi liệu có thể gọi cô bạn mới bằng biệt danh không, thì khóe miệng của Grim Hilda liền khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
“….Haa!? Tôi đoán chắc là không thể khác được rồi ! Dù thế này có thể bị coi là phạm thượng đấy, nhưng ổn thôi, tôi sẽ cho phép mấy bạn có đặc quyền được gọi tôi bằng biệt danh!” (Hilda)
Nhận ra gương mặt mình chuẩn bị biến thành một nụ cười ngô nghê, cô bé vội dùng tay để giữ cho miệng mình khỏi bật thành nụ cười….Nhưng dù bé không thể giấu được nụ cười, bé vẫn cứ ưỡn bộ ngực phẳng lỳ của mình ra để giữ lấy sự kiêu ngạo cho bản thân.
“Bớt bớt đi công chúa …? Nhưng thật tuyệt khi bọn mình có thể gọi bạn như vậy!”
“Đúng…đúng, không cần phải kiêng nể đâu ! Bao dung với những người thấp kém hơn là những gì mà những người quý tộc như tôi phải làm . Nó…nó gọi là …”Nghĩa Vụ của Quý Tộc”? Đúng vậy, chính là nó! (Hilda)
Bé hét lên với gương mặt đang đỏ như trái cà chua của mình. Các cô bạn mới 10 tuổi của bé thì lại có vẻ bối rối trước những gì bé mới nói.
“Nghĩa vụ … cái gì cơ?” (Lisa)
“Sophie, cậu từng nghe về nó chưa?” (Chelsea)
“Không , mình không có biết . Nghĩa Vụ của Quý Tộc là cái gì thế ?” (Sophie)
“Bạn làm nó ở đây được không ? Cái … Nghĩa vụ gì gì ấy?” (Tio)
“Ehh!? Ở…ở….ở…ở đây á !?Ngay…ngay lúc này sao!?” (Hilda)
Grim Hilda, bây giờ gọi là Hilda, bỗng trở nên run rẩy khi thấy các cô bạn mới đang nhìn mình với đôi mắt tò mò sáng lấp lánh, trong khi mồ hôi lạnh đang chạy dọc sống lưng.
Gương mặt bé giờ đúng kiểu của ai đó đang bị dồn đến chân tường. Liệu có phải sự kiêu ngạo đã buộc bé phải làm điều này không? Hilda như thể hóa đá khi bé khoanh tay trước ngực.
“Đây….đây…đây là …Nghĩa..Vụ…của…Quý …Tộc…” (Hilda)
Sophie và những bạn khác hiểu ra ngay lập tức. Cô bạn kia vừa mới dùng một từ gì đó mà bé đã nghe ở đâu đấy rồi , nhưng không thực sự hiểu cho lắm. Dĩ nhiên, bé hiểu được cô bạn kia đang làm gì. Nhưng nếu cứ ép bạn ấy như vậy, thì chắc Hilda sẽ òa khóc lên mất.
Dù chúng vẫn chỉ là những cô bé mới 10 tuổi, nhưng sống ở thị trấn biên cương này có nghĩa là chúng dành nhiều thời gian bên những người lớn, vì họ nhiều hơn trẻ con rất nhiều so với ở các thành phố khác. Chúng cũng đã rất giỏi đọc ngôn ngữ cơ thể. Vậy nên, cả 5 đứa đều đưa ra cùng một ý kiến, vào chính xác cùng một thời điểm.
“Dù …dù sao thì, không phải chúng ta nên bắt đầu trò chơi bây giờ sao?” (Sophie)
“Đúng rồi. Chúng ta không biết lúc nào đám con trai sẽ lấy trộm trò chơi tuyệt vời này đâu.” (Chelsea)
-“Ch…Chờ đã !! Phản ứng của mấy bạn như vậy là sao!! Tui…tui đã rất xấu hổ đó, nhưng tôi vẫn làm “Nghĩa vụ quý tộc” cho mấy bạn coi đấy.!!” (Hilda)
“Nào nào. Tụi mình không có nhiều thời gian đâu.” (Tio)
Hình như là chúng quên mất là hôm nay mình còn rất ít thời gian rồi? Hilda trông có vẻ vẫn còn bất mãn, nhưng khi ngồi cạnh bàn Board Game cũng các bạn, thì cảm giác tò mò đã chiến thắng sự bất mãn đó. Giờ trò chơi sẽ bắt đầu, kế bên bàn cơ bọn trẻ đã lấy một mảnh giấy lớn cùng bút chì để tính toán số tiền được dùng trong trò chơi.
“Được rồiiiii….Ai về cuối là sẽ bị phạt nha!” (Chelsea)
“Ehhh, chúng ta thực sự có cần phải làm vậy không?” (Sophie)
-”Hmph, nghe hay đấy!! Tôi sẽ cho mấy bạn thấy, dù có bao nhiêu người dân thường chống lại tôi, thì họ cũng không thắng được một quý tộc như tôi đâu.!! Với sự trừng phạt này, đã đến lúc cho kẻ thua cuộc phải khóc, và dĩ nhiên đó không phải là tôi!!” (Hilda)
Và như vậy, vào ngày nghỉ đó trong kỳ nghỉ hè, một cuộc chiến nảy lửa của các cô bé đã diễn ra, giữa một bên là những cô bé của thị trấn biên cương và bên còn lại là một cô bé tiểu thư của tộc Quỷ.
Anh chàng trẻ tuổi có tên Siegfried , vẫn im lặng quan sát cô chủ của mình đang tự hào khoe khoang, dù chỉ hai tiếng nữa thôi, cô sẽ là người duy nhất ở đây phải bật khóc.
***
Trong lúc đó…..
Trong khi rừng phía Tây Nam của Vương Quốc, có một di tích bị lãng quên từ thời cổ đại, một đống hoang tàn không có lấy một cạm bẫy, phía bên trong nó, có tiếng hét của ba tân binh mạo hiểm gia đang vang vọng giữa các bức tường.
“Chạy tiếp đi, con lùn ngốc ! Dừng lại là đi bán muối luôn đó!” (Cudd)
“Tôi biết rồi!! Mà đừng có gọi tôi là con lùn, đồ ngu !! Chúng ta mà qua được vụ này, tôi thề là tôi sẽ nện chết cậu!” (Leia)
“Cô gọi ai là đồ ngu hả!?” (Cudd)
“Hai người vẫn còn cãi nhau được à!! Giờ không phải lúc làm mấy chuyện không cần thiết ấy đâu!” (Kyle)
Kyle, Cudd và Leia. Ba mạo hiểm gia tân binh, với cái huy hiệu đồng lủng lẳng trên cô , đã nhận một yêu cầu để được thăng hạng lên hạng D vào hôm nay.
Thực ra thì, đây là yêu cầu họ hoàn toàn có thể làm được. Yêu cầu này là cái thấp nhất họ kiếm được, đi diệt Goblin. Chỉ là một đám nhỏ Goblin sống trong một di tích , chúng có ăn trộm vài con gà, và đám đó đang trở nên lớn hơn, và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi chúng chuyển sang tấn công phụ nữ hay trẻ em. Đó là chi tiết yêu cầu thảo phạt được đưa ra bởi ngôi làng gần đó.
Dù đây là một bước đi xuống cho tổ đội đã có thể đánh bại được cả Rết Sát Thủ Khổng Lồ, nhưng vẫn là một bước đệm tốt để họ có thể chứng minh thực lực của mình.
Giữ cho đám quái vật không ảnh hưởng đến cuộc sống của con người là việc của các mạo hiểm gia. Nếu người dân mà bị quái vật đe dọa đến mức đất nước mất tin tưởng vào Guild, thì sẽ chỉ khiến đôi bên cùng bị tổn hại.
Dù với các mạo hiểm gia như Shirley, chỉ cần làm đủ số yêu cầu để giữ nguyên thứ hạng của mình, thì với những mạo hiểm gia đang muốn tăng hạng của mình thì lại là chuyện khác, và cách tốt nhất cho họ là làm càng nhiều yêu cầu khẩn cấp càng tốt. Và vào thời gian này, thì loại yêu cầu khẩn cấp nhất mà họ có thể lấy, thường là đi thảo phạt đám Goblin.
(Ohhh… Tại sao …!? Sao chuyện này luôn xảy ra khi mình dính đến đám Goblin chứ…!?) (Kyle)
Kyle vẫn đang chạy thục mạng trong lúc nhìn trước ngó sau để đề phòng nguy hiểm, nhưng trái tim cậu thì đang khóc nức nở rồi.
Dựa vào những gì Asterios đã dạy, cũng như những kinh nghiệm đã có, họ đã cố gắng để dọn sạch tổ Goblin này cẩn thận nhất có thể.
Họ ném bom khói độc xuống lối vào, rồi chặn nó lại bằng Thổ Thuật của Cudd. Sau đó, là một cuộc thảm sát bất cứ con Goblin nào còn sống sót sau vụ khói độc.
Sau khi khói độc mất tác dụng, cũng là lúc họ tiến sâu hơn vào hang, Cudd tiên phong và trinh sát mọi cái bẫy trong lúc Leia bảo vẹ cậu ta với cái nỏ của cô. Còn Kyle sẽ để ý đến mọi cuộc đột kích, cứ như thế, họ tiếp tục tiến về phía trước.
Họ tiến sâu vào trong hang ổ của đám Goblin, tiêu diệt từng con từng con một, đến nơi sâu nhất, họ đụng mặt với con Goblin Queen thống trị nơi đây, nhưng trước khi cả đám chuẩn bị làm thịt con quái thì.
“GYASHAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Một con quái vật Vượn khổng lồ với chiều cao gấp 2 lần một người trưởng thành, lao qua phá vỡ những bức tường của di tích, và xé nát con Goblin Queen chỉ bởi một nhát cắn. Khi cả đám nhìn thấy bộ hàm lởm chởm đầy máu tươi của con Vượn, lập tức họ liền quay đầu và bỏ chạy thục mạng.
“Thế quái nào chuyện này luôn xảy ra với chúng ta thế !?” (Cudd)
“Tôi xin lỗi!! Tôi không biết tại sao…Nhưng vì lý do nào đó, tôi thấy mình phải xin lỗi!” (Kyle)
“Nó méo phải thứ tụi mình đánh được đâu!! Té gấp khỏi chỗ này ngay!” (Leia)
Để đập được cái thứ quái vật to hơn con người nhiều lần thế kia, chí ít cũng phải hạng C mới lo được. Mấy tay mơ hiểu rằng, mình méo cửa đánh với thứ này, nên họ chọn chạy nhanh nhất có thể về phía lối ra, thậm chí xài cả 《Physical Boost》để chạy nhanh hơn nữa.
“Này, thứ đó có vẻ đi chậm nhỉ!” (Leia)
“Rồi rồi, nhưng đừng có vì thế mà chạy chậm lại chứ!?” (Cudd)
Đó là một con Vượn Bạc à? Dù nó có cái đầu to tổ bố phải ngang với cái thân, và một bộ hàm cũng to không kém cho tương xứng, thì các chi của nó lại ngắn cũn cỡn, thành ra nó không thể chạy nhanh như con mồi của nó.
Chưa kể, tàn tích này có đủ lối đi với vô số phòng trống. Những cái này cũng làm giảm khả năng di chuyển của cái thứ khổng lồ cao đến 3 mét kia.
Tuy nhiên, yêu cầu là phải diệt hết đám Goblin trong tổ. Dù chẳng có nghĩa là vừa rồi họ mới được giúp đỡ, thì cái tình trạng dở sống dở chết của họ hiện nay cũng chẳng thể nào thay đổi được sự thật.
Nếu họ cứ khăng khăng là họ đã hoàn thành yêu cầu đúng cách, họ sẽ lập tức bị soi chiếu bởi ma thuật phát hiện nói dối 《Sense Lie》của các linh mục. Đến lúc đó thì , họ có thể nói lời tạm biệt với giấc mơ thăng hạng luôn được rồi đấy.
Nghĩ rằng con quái sẽ quay lại và xử lý hết đám Goblin cho họ đúng là quá ngây thơ. Dù là quái vật, thì nó cũng là dạng sống hoang dã. Chẳng có lý do nào để nó đột ngột đến giúp con người giết quái vật hết, và với sức mạnh hiện giờ của tổ đội , thì hạ gục nó đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, thế nên họ chẳng có hy vọng gì là hơn 10 con Goblin con ở bên cạnh con Goblin Queen cũng đã đồng quy vu tận theo thủ lĩnh của nó hết.
Vậy thì, nói tóm lại là …
“CÁI YÊU CẦU NÀY THẤT BẠI RỒIIIIIII…….!!”
***
Sau đó, vào ba ngày sau, Kyle cùng tổ đội của cậu mới lết được về đến thị trấn biên cương cùng cái yêu cầu thảo phạt lũ Goblin đã thất bại thảm hại….Kyle đành phải giao lại yêu cầu đi điều tra và thảo phạt tiếp tục cho bên của Asterios.
-“Mấy người có muốn đến Vùng Đất của Quỷ với tôi không? Cái này rất quan trọng cho con gái của tôi đó!”
Một khi trường học đóng cửa, là cô gái này sẽ không đi đâu hết. Với cả họ thừa biết cô ấy ghét đi phiêu lưu đến mức nào vào thời điểm này trong năm, nhưng giờ cô lại đột ngột đến mời bọn họ đi mạo hiểm cùng cô ấy, điều này làm bọn họ shock thực sự.
Chuyện quái gì đã xảy ra trong lúc bọn họ không ở trong thị trấn vậy…? À, cái này thì chúng ta nên quay về thời điểm 3 ngày trước chắc sẽ hiểu rõ hơn.
__END Chapter 72__
__Trans : Flame Soul__
***
-Trans : Goblin Slayer : Non…tôi mà ở đó là con vượn kia cũng đi cùng đám Goblin luôn rồi.
-Trans : Danh tính của anh Quản gia chính là…….
Next : Chapter 73 : Siegfried của Phương Bắc