*Chương 88 : Các cô con gái trong khi mẹ Quỷ Kiếm vắng nhà
Toàn bộ cung điện khẽ rung lên một chút, khi âm thanh của thứ gì đó va đập vào nhau vang vọng khắp các sảnh. Và dù trong tình trạng như vậy, dường như không có bất cứ người lính hay người hầu nào đang đi dọc hành lang chú ý cả. Thực tế, dù cả Sophie, Tio, hay Hilda có đang chỉnh trang lại quần áo của mình, những người đó vẫn tiếp tục bước đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
“Không được. Họ không hề phản ứng lại luôn .”
“Chẳng lẽ đúng như những gì Kyle và những người khác đã nói, không có ai trong lâu đài này có thể chú ý đến chúng ta?”
“Có vẻ là vậy. Chúng ta cần phải tìm một nơi nào đó để trốn như đã được bảo.”
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc bọn trẻ biết được mẹ của chúng đang phải chiến đấu ở xa Cung Điện, trong khi Canary dường như đã bị kẻ thù giam cầm bằng một cách nào đó, các bé gái cảm thấy sợ hãi và lo lắng, nhưng chúng vẫn cố nắm lấy tay cô bạn Quỷ mới của mình và tiếp tục tiến sâu hơn vào bên trong Cung Điện.
Trái tim của chúng đang tràn ngập cảm giác bất an từ ban nãy. Da dẻ đã trở nên khô ráp và một linh cảm khó chịu cứ bủa vây lấy cơ thể của chúng. Cảm giác này giống hệt như cái lần chúng chạy trốn khỏi Gran trong khu rừng ngoài thị trấn không lâu trước.
Trong những lúc như này, khi mà lũ trẻ đang thấy lo lắng vì mẹ của chúng sẽ không thể đến cứu chúng giống như mọi khi được nữa, thì Sophie và Tio lại cảm thấy đây có thể là một chút nguy hiểm của những cuộc chiến mà các mạo hiểm gia luôn luôn phải đối mặt.
“Ba chúng ta, sẽ ổn chứ, phải không?” (Hilda)
“Mmm….lúc này chúng ta chỉ có thể tin tưởng và chờ đợi.” (Tio)
Tuy nhiên, bây giờ chỉ còn có hai đứa ở đây để có thể bảo vệ cho Hilda. Cố gắng kiềm nén lại chân và tay đang run rẩy, cặp song sinh mỗi người nắm lấy một tay của công chúa và tiếp tục đi tìm nơi tốt nhất để có thể trốn trong lâu đài khổng lồ này.
-“Bên cạnh đó, chúng ta đã gửi Beryl và Rubeus đi giúp họ, và chúng ta cũng có thể gọi trở lại ngay lập tức nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp mà.” (Sophie)
“Mm…….Chị nói phải. Em chắc chúng sẽ có thể giúp ích cho họ.” (Tio)
Sau khi được yểm ma thuật bảo vệ tâm trí của bản thân khỏi bị can thiệp, các cô bé đã được Kyle bảo phải làm những gì.
Vì Đạo Tặc Tử Thần đã cải trang thành Shirley, cần phải khiến mọi người bận tâm về những việc lặt vặt hay bất cứ điều gì khác càng nhiều càng tốt. Bọn họ phải giảm thiểu khả năng Crowley phát hiện ra rằng mưu kế của anh ta đã bị lộ, cho đến khi ba tân binh kia nhận thấy đã tới lúc có thể đối đầu với anh ta, và theo Thuật Truyền Tin của Cudd, thì có vẻ anh ta đã yếu đi khá nhiều.
Cặp song sinh đã triệu hồi Beryl và Rubeus , và sai chúng đi theo giúp Kyle, vì hai đứa biết mình có thể gọi chúng trở lại ngay lập tức với Thuật Triệu Hồi thân quyến , nếu mọi thứ trở nên nguy hiểm. Một chiến thuật có không ít rủi ro, nhưng xem ra thần may mắn đã đứng về phía của tổ đội tân binh và lũ trẻ.
“Kế hoạch lấy Sophie làm mồi nhử quả nhiên là đúng đắn mà.” (Tio)
“Uuu……Đừng có gợi lại cho chị chuyện ấy chứ. Kể cả khi là để lừa tên biến thái kia, chị cũng chẳng thích việc đó tẹo nào hết á.” (Sophie)
Mọi người cho rằng, để cho Kyle giả dạng làm Sophie theo đúng cách mà tên biến thái kia đã giả dạng thành mẹ của cặp song sinh , chắc chắn sẽ hữu ihcs….và cho dù đa số thấy rằng đây là một điều hoàn hảo, duy chỉ có Sophie là thấy cảm xúc lẫn lộn, khi một cậu thiếu niên hơn cô bé tới 5 tuổi, lại đi tập ăn mặc và nói chuyện sao cho giống hệt như mình.
“………..”
“Hm? Sao vậy Hilda?” (Sophie)
“K-Không có gì đâu.” (Hilda)
Hilda vội quay đi để giấu hai cô bạn vẻ mặt xanh xao của mình, nhưng cặp song sinh vẫn dễ dàng nhận ra cô bạn Quỷ của mình đang cảm thấy khó chịu đến nhường nào, thông qua đôi tay đang đẫm mồ hôi của cô .
Nghĩ lại thì, Hilda đã hoàn toàn im lặng kể từ khi Đạo Tặc Tử Thần xuất hiện lần đầu tiên. Hai bé gái cố thử nghĩ xem tại sao lại như vậy, và chúng nhanh chóng tìm được câu trả lời.
(Dĩ nhiên là bạn sẽ thấy lo lắng nếu có ai đó nhắm đến bạn rồi.) (Sophie)
(……Bọn mình cũng từng bị như vậy mà.) (Tio)
Từng hai lần trải nghiệm những điều tương tự, Sophie và Tio dường như có vẻ bình tĩnh hơn vì lần này tên biến thái kia không nhắm đến chúng, nhưng còn Hilda, việc lo lắng cũng là lẽ thường tình khi mà có một tên ấu dâm nào đó đang mò đến để toan bắt cóc cô bé, và hiện giờ hắn đang choảng nhau với các mạo hiểm gia tân binh ở chỗ nào đó gần đây.
Cô bé có thể nói chuyện như một Công Chúa thật, nhưng cô bé vẫn chỉ mới có 10 tuổi. Cặp song sinh hiểu được Hilda đang nghĩ gì, vì vậy chúng nắm lấy tay của người bạn mới này thêm phần chặt hơn.
“H-Hai người……?” (Hilda)
-“Bạn đang lo lắng, nhưng mọi thứ sẽ ổn mà thôi. Một vài điều tương tự đã từng xảy ra với mình và Sophie không lâu trước, nhưng mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa. Mình tin là lần này cũng sẽ như vậy.” (Tio)
“Vậy nên, đừng có nghĩ tới những gì không cần thiết và tập trung vào việc đảm bảo an toàn nhé…Chỉ cần ở sát bên mình và Tio……Được chứ?” (Sophie)
Đúng là một chút an ủi nho nhỏ khi đang phải đương đầu với một con quái vật bá đạo. Nhưng, thế vẫn tốt hơn là phải đơn độc. Nhất là với một cô bé lần đầu có được những người bạn gái cùng tuổi.
-“K-Không cần phải an ủi mình!! Mình xin lỗi vì làm mấy bạn thất vọng, nhưng mình không có sợ đâu nhé! Hai bạn, đi theo mình!” (Hilda)
Nói vậy cũng tốt hơn là tự thừa nhận mình đang sợ đến mức nào, nhưng sẽ khi cùng nở một nụ cười gượng gạo, Sophie và Tio vẫn đi theo Hilda để xuống dưới sảnh mà không nói bất cứ điều gì.
Cả hai rất vui vì cô bạn đã trở lại như mọi khi. Có chút hơi thiếu tự nhiên, nhưng cũng đỡ hơn là tỏ ra chán nản
“……..huh?”
“Sao vậy Tio?” (Sophie)
“Nn…em nghĩ là mình vừa thấy cái gì đó phát sáng thì phải…….” (Tio)
Một luồng sáng le lói yếu ớt tỏa ra dưới một chiếc bình trong đêm tối mịt mình. Tò mò, các cô bé nhấc cái bình lên, và nhìn thấy một vòng phép nhỏ bằng đầu ngón tay đang tỏa sáng nhàn nhạt.
***
Đêm thứ hai kể từ khi cuộc chiến với Marion bắt đầu, sự run rẩy trên cánh tay của Shirley đã trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết,
“Ở đó!” (Marion)
Hắc thương hóa thành đinh ba và thọc vào sườn của Shirley. Không chút bối rối, Shirley liền gạt phăng nó và phản công, nhưng đối thủ của cô nhanh nhẹn hơn rất nhiều dù đang mang nguyên một bộ giáp nặng. Sau một vài lần né tránh, cuộc chiến của cả hai lại sớm biến thành một cơn bão của những tia lửa điện đang bắn văng tung tóe khắp nơi.
“Sao vậy! Thanh kiếm của cô chỉ được đến vậy thôi sao!! Tới đi, cho tôi thấy cô thực sự có gì đi nào!!” (Marion)
“………….”
Gã này cứ ba hoa bất cứ điều gì hắn muốn, nhưng Shirley hiểu được qua trận chiến mấy ngày qua của bọn họ rằng, gã này không phải kiểu loại thích dừng lại giữa chừng.
Có nằm mơ Marion cũng không thể ngờ rằng, lý do cho tình trạng xấu đến bất thường của Shirley lúc này, là do những triệu chứng khi cô không được nhìn thấy các con gái của mình suốt hơn một ngày qua, nhưng cô có nói cho tên đó biết cũng chẳng thay đổi được gì, thậm chí điều đó còn có thể khiến anh ta nổi giận hơn và sức mạnh của những cú đâm sẽ cứ thế mà tăng lên.
Và điều khó chịu nhất, là kể cả khi cô có chọc giận anh ta, cũng không thể đuổi anh ta đi được. Thậm chí điều đó còn có thể phản tác dụng, và khiến kỹ thuật của anh ta thêm phần chính xác khi lực tấn công và tốc độ được gia tăng.
(Giá mà …….Giá mà mình có thể xem…ít nhất là một bức ảnh……..!) (Shirley)
Chí ít điều đó cũng sẽ giúp tay cô đỡ run hơn một chút…..Nếu đây chỉ là một con quái vật, cô có thể một tay đánh với nó, trong khi nhằm chằm chằm vô tấm ảnh các con gái trên tay còn lại trong lúc rảnh rỗi, nhưng đối thủ hiện giờ của cô thì không cho phép chuyện đó xảy ra.
Cô sẽ chết nếu làm thế giữa lằn ranh sinh tử…..và cô cần tránh điều đó nhiều nhất có thể.
-“Cho đến bây giờ, tất cả những gì chúng ta làm là phá hủy vài cảnh quan tự nhiên….Tuy vậy, đã lâu lắm rồi tôi mới dùng thương của mình đến mức như này!! Tới đi, cho tôi thấy sức mạnh của cô đi!!” (Marion)
“Đủ rồi….Thật là phiền toái……….!” (Shirley)
Đúng là khó tin một người mảnh mai và thể lực chỉ mức trung bình như Shirley lại phù hợp để đánh một trận dài hơi đến vậy. Vốn dĩ trước giờ phong cách chiến đấu của cô là tập trung vào việc kết thúc mọi thứ chỉ sau một đòn duy nhất.
Nói tới đây, cô có luyện tập để gia tăng thể lực của mình. Nhưng cơ thể cô vốn dĩ không dành cho điều này…… Mặc dù với khả năng siêu phàm của mình, cô vẫn có thể đánh toàn lực cả tuần trước khi hoàn toàn kiệt sức.
Nhưng mà, trong các cuộc chiến dài hơi thì cô vẫn là người gặp bất lợi….là do những triệu chứng tiêu cực khi không được thấy các con gái sẽ kiềm hãm khả năng của cô
(Bằng cách nào đó, mình phải tạo ra khoảng trống để xem ảnh mới được………!) (Shirley)
Nắm chặt chuôi kiếm với bàn tay đang run rẩy, thanh kiềm mềm mại một lần trước va chạm với cây thương rắn chắc.
Nhưng khi quang kiếm lóe lên va chạm với bức tường kiên cố của vô số cú đâm thương, thì chính Shul-Sagana của Shirley lại mới là thứ bị đẩy lui.
“Nuuu!?”
Tuy nhiên, chính Marion mới là người mất cảnh giác trước điều này. Anh ta vốn dĩ cho rằng thương của mình sẽ bị đẩy lùi như mọi cuộc đụng độ trước đây của họ, nhưng lần này, thanh kiếm đột ngột mất đi sức mạnh, và bị rút lại, làm thương của anh ta bị hớ, nó đâm đi về phía khoảng không quá xa, và làm lộ ra một khoảng trống nhỏ nhỏ giữa cả hai người.
Mất lực đột ngôt….Một kỹ thuật sẽ khiến bạn làm giảm đột ngột sức mạnh của tấn công để phá vỡ thế phản đòn của đối thủ, nhưng không ai dám thử thứ thủ thuật nào vào giờ khắc sinh tử cả, khi mà bạn đang quyết chiến với một kẻ địch có sức mạnh không hề thua kém.
Nhất là khi cơ thể bạn đang run rẩy và bị ảnh hưởng bởi vài trạng thái tiêu cực nào đó…Hoặc ít nhất đó là những gì mà Marion, một quân nhân đích thực, sẽ nghĩ vậy, khi anh ta hét lên trong sự kinh ngạc.
“…….aaaaaaaAAAAAAAH!”
Song kiếm lam đỏ cùng xông đến trong từng bước di chuyển liên tục. Dù đa phần các đòn chém đều bị chặn lại bởi Hắc Thương của Marion, nhưng cuối cùng Ig-Arima và Shul-Sagana cũng đập nát được bộ giáp đen của Marion và tặng cho anh ta 4 nhát chém sâu hoắm trên vai phải.
“Hu………KUHAHAHAHAHAHAHAHA! Không tệ!!! Đúng là không bõ công đến đây để quyết chiến với cô!” (Marion)
Nguyên cánh tay và phần cơ bả vai của anh ta buông thõng xuống đất, trong khi máu tuôn ra trên cánh tay cơ bắp, nhưng Marion lại rống lên một tiếng cười thay vì một tiếng hét. Đó là âm thanh hoang dại của một người đàn ông, cuối cùng anh ta cũng tìm được một người có thể dồn anh ta đến mức phải liều cả mạng sống của mình.
(Vết thương không đủ để khiến anh ta chùn bước…Nhưng cũng đủ để khiến anh ta phải chậm lại.) (Shirley)
Anh ta có thể cầm máu bằng cách siết chặt các cơ, nhưng như thế đồng nghĩa với việc anh ta phải tập trung vào cánh tay đó, và dồn thêm sức mạnh vào nó. Anh ta không phải bán bất tử, sẽ tốn kha khá thời gian để vết thương của Marion có thể được chữa lành.
Anh ta cũng không thể dùng ma thuật trong tình trạng này. Nhưng không cần biết mất bao lâu để anh ta hoàn toàn lành lặn trở lại, thì Shirley sẽ dồn mọi thứ cô có để hạ gục anh ta chính trong thời điểm này.
__END Chapter 88__
__Trans : Flame Soul__