*Mở đầu : Phần 2
-“He he he, được rồi, giờ về chuyện tiết lộ bí mật của quốc gia……Hãy bắt đầu với một chút thành thật chứ, nhỉ!!
Tsssssh!
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”
Gã cai ngục vung cái roi da bằng toàn bộ sức lực của hắn, và cái roi để lại một bầm bỏng rát trên làn da trắng tinh khiết kia.
Shirley hét lên trong đau đớn. Không cần biết bản thân cô đã từng trải qua những gì trước đây, cô chưa bao giờ phải trải qua bất cứ điều gì như thế này.
“Oh! Quả là một tiếng hét ngọt ngào!! Nào, hãy cho ta nghe nó thêm nhiều hơn nữa đi!”
Tên cai ngục cười như điên dại, và hắn cứ vung cái roi da tới tấp lên cơ thể của cô hết lần này đến lần khác.
Để có thể ép Shirley phải thừa nhận mọi tội lỗi đã bị vu khống, những biện pháp tra tấn dã man không hề ngần ngại được sử dụng.
Tại thời điểm hiện tại, luật pháp của Đế Chế quy định rằng, để có thể đưa ra phán quyết cho tội nhân, thì phải có bằng chứng thuyết phục cụ thể hoặc chính bản thân tội nhân phải thừa nhận tội lỗi của mình. Nếu như không thể ép buộc Shirley thừa nhận những tội ác vu khống đó, thì Alice sẽ không do dự dùng những cách vượt xa cái màn hỏi cung bạo lực này.
(Sẽ ổn cả thôi……Đây chỉ là hiểu lầm…..Mình tin là sẽ có một ngày….mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa!) (Shirley)
Dù bị chính em gái của mình hạ nhục, bị chính hôn phu của mình phản bội và bị tra tấn dã man trong ngục tù, nhưng Shirley vẫn không hề từ bỏ hy vọng.
Một khi Albert nhận ra sự thật, họ sẽ lại có thể ở bên nhau như trước kia. Cô tin vào điều đó, dùng nó làm điểm tựa tinh thần, để chống chọi lại mọi khảo hình khắc nghiệt, lấy những ký ức về những tháng ngày tươi đẹp bên Albert làm niềm an ủi cho bản thân giữa chốn lao tù.
Nhưng rồi, niềm hy vọng nhỏ nhoi của người thiếu nữ 19 tuổi ấy đã đã bị phản bội đầy tàn khốc.
Những thứ tiếp theo chỉ khiến trận đòn roi ấy như một trò đùa dễ thương.
Dùng kìm rút móng chân tay. Thiêu đốt trên một con ngựa gỗ. Đối mặt với cả những cực hình mà ngay cả những chiến binh kiên cường nhất cũng phải thét lên trong đau đớn, tia sáng hy vọng mong manh mà người thiếu nữ ấy cố gắng níu kéo suốt bao lâu qua đã tan biến thành hư vô.
Cô giờ chỉ còn là cái bóng của chính mình ngày xưa, còn đâu vẻ đẹp kiêu sa đầy ghen tỵ. Làn da trắng nay đã loang lổ những vết bầm tím và thô ráp , chân tay cô chi chít những vết thương mà không phép hồi phục nào có thể chữa được, mái tóc trắng xinh đẹp ngày xưa, nay đã quắt quéo và xám xịt như mái tóc của một bà già. Shirley , từ một người xinh đẹp kiều diễm, nay tàn tạ trông như một một kẻ mà không ai dám nhìn.
1 tháng đã trôi qua, hy vọng về một ngày nào đó Albert sẽ nhận ra mọi thứ và đến đây đưa cô ra khỏi chốn lao tù này đã hoàn toàn tắt ngấm, nhường chỗ sự hận thù sôi sục đầy mãnh liệt, hơn hẳn cả tình yêu sâu đậm mà cô từng trao cho hắn ta.
“Gah… ah… haaaa….!!!”
Một tiếng hét vô thanh thoát ra từ cổ họng khô khốc của cô.
(Ta….sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng…! Tên khốn nạn đó….không bao giờ..!) (Shirley)
Đôi mắt từng chan chứa tình yêu và lòng tốt ngày xưa, nay đã bị thay thế bởi đôi mắt mang trong đó ngọn lửa rực cháy của hận thù và giết chóc.
Dù cô có phải bán linh hồn cho quỷ dữ, dù phải bị đày tới tận cùng của Địa Ngục , cô cũng sẽ lôi tất cả chúng theo xuống đấy, tất cả những kẻ đã làm những điều khốn nạn này với cô.
(Những kẻ từng là cha, là mẹ….là anh chị em của ta…)
Những kẻ đã khiến cuộc sống của cô không khác gì Địa Ngục từ khi cô được sinh ra….
(Những kẻ mà ta nghĩ rằng ta đã có mối quan hệ bền chặt với chúng…)
Dù là bị lừa gạt, hay bị tống tiền, cô đã bị những kẻ mà cô đã từng chìa tay cứu giúp bỏ rơi.
(Đứa em gái đã tước đoạt mọi thứ của ta….)
Alice cũng đã cướp đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này của cô.
(Và trên hết…..Là gã đàn ông đã phản bội lại ta…!!)
Shirley cuối cùng cũng hiểu. Dù rằng Albert là hôn phu của cô đấy, nhưng hắn đã âm thâm quan hệ bất chính với cả Alice.
Liệu có phải hắn đã nung nấu âm mưu này vì lo sợ rằng cô sẽ can thiệp vào mối quan hệ của hắn với Alice không? Không, giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Ngay cả khi đó là âm mưu của Alice làm vậy để lừa dối hắn ta, thì một tên đàn ông sẵn sàng tin vào một lời buộc tội vô căn cứ thay vì lời lẽ khẩn thiết từ cô gái hắn biết luôn yêu hắn hơn hết thảy mọi thứ….Thì hắn chính là kẻ khốn nạn đáng khinh nhất đời này.
(Ta phải TRẢ THÙ…..!! Dù có phải xuống địa ngục đi chăng nữa , ta cũng phải nghiền nát tất cả bọn chúng …..!) (Shirley)
Nhưng dù cô có khao khát đến nhường nào, thì giấc mộng báo thù vẫn sẽ là viển vông nếu Shirley phải chết rục nơi ngục tù tối tăm này.
Nhưng…có lẽ Thần Linh hay tên Quỷ Dữ nào đã nghe thấy khẩn cầu của Shirley, và chấp nhận lấy phần linh hồn tế lễ của cô, vì những điều vô thực đang xảy ra trên cơ thể của cô ấy.
“C-Cái …..cái quái gì thế này…!?”
Kẻ đầu tiên phát hiện ra điều đó chính là tên cai ngục.
Hắn đã quá mệt mỏi với việc sử dụng Shirley như đồ chơi của mình và coi việc tra tấn cô như thể là một công việc thường ngày của hắn. Nhưng khi hắn mở cửa phòng giam của cô , hắn hoàn toàn chết lặng trước vẻ đẹp rạng ngời của Shirley, trông cô như thể chưa hề bị tra tấn một lần nào vậy.
Làn da của cô đã hoàn toàn hồi phục lại vẻ rạng ngời của nó, mái tóc trắng lại trở nên bồng bềnh rạng rỡ như xưa, cả hai mươi cái móng tay móng chân bị rút ra từng cái một cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Cô gái tàn tạ bị hắn xử lý ngày hôm qua đã được thay thế bởi một người hoàn toàn khác, cứ như thể đã quay ngược thời gian trở lại vậy.
-“Điều này…không thể nào!! Ta….ta phải báo lại chuyện này…!”
Chết lặng trước những gì đã nhìn thấy, tên cai ngục vội vã chạy đi để báo với chủ nhân của hắn……và cánh cửa tù, đã hoàn toàn bị bỏ quên mất.
-“…Ahh, tiếc thật….Nếu hắn đến gần hơn nữa, ta đã có thể đâm cái này vào cổ hắn rồi.” (Shirley)
Shirley đứng dậy và buông bỏ hòn đá sắc lẹm mà cô đang giấu đi.
Những ai đã từng biết cô trước đây hẳn sẽ phải lạnh sống lưng khi nghe thấy âm giọng lạnh lẽo ấy, với vẻ tiếc nuối khi đã lỡ mất cơ hội giết người vừa rồi của cô.
-“Cơ thể này…..Ta nghe nói đó chỉ là một huyền thoại, không ngờ nó lại xảy ra với ta….Nhưng mà, sẽ ổn thôi….Dù gì thì tên khốn đó cũng được cứu vì sự ngu dốt của chính mình.” (Shirley)
Thông thường, chẳng mấy ai để ý đến chuyện khóa cửa cả. Trừ những người cẩn thận hay là những người phụ trách văn thư, thì chuyện người hầu quên không khóa cửa và đóng các hòm báu luôn là vấn đề nhức nhối trong lâu đài.
Cô định sẽ một ngày nào đó lợi dùng điều này , nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
-“Được rồi, đến lúc phải đi rồi….Có vài tên khốn mà ta rất muốn được gặp lại đây.” (Shirley)
Bước ra khỏi phòng giam, Shirley trộm lấy vài món đồ của người hầu và lẻn lên mặt đất.
Shirley giấu đi mái tóc trắng của mình bên trong chiếc mũ trùm, trộm lấy một thanh kiếm và bắt đầu hành trình hướng tới lâu đài Hoàng Gia. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh gương mặt sợ hãi tột cùng của Albert thôi đã khiến cô sướng hết cả lên, sát khí vẫn đang cuồn cuộn cháy bừng trong đôi mắt của cô.
-‘Chỉ một chút nữa thôi. Sẽ sớm thôi…..Ta sẽ cho ngươi được tận hưởng cảm giác một cảm giác khiến ngươi như sống không bằng chết…”
Shirley lẳng lặng ra khỏi thành phố và trốn vào một túp lều hoang trong khu rừng để tránh ánh mắt dòm ngó.
Là một tù nhân vượt ngục, Shirley không còn hy vọng gì về việc sử dụng quyền lực chính trị nữa.
Vậy giờ cô có thể làm gì đây? Không tốn quá nhiều thời gian để tìm ra một câu trả lời.
Nếu dùng chính trị không được, đơn giản là hãy giải quyết tất cả bằng vũ lực. Cuối cùng thì, những kỹ năng về ma thuật và kiếm thuật mà cô đã trui rèn để có thể trở thành một hôn thê tốt cho tên khốn nạn ấy, lại sẽ có đất dụng võ rồi.
Dùng những kỹ năng, cô sẽ âm thầm đột nhập lâu đài, đập tan bất kì sự kháng cự nào, giết bất cứ ai cản dường, và mang định mệnh của sự tuyệt vọng đến cho Albert và Alice. Cô sẽ nhớ mãi cái cảnh cô kéo dài sự thống khổ của tên khốn nạn ấy, dù hắn có cầu xin được chết đi chăng nữa.
Shirley đang chuẩn bị mọi thứ vô cùng ổn thỏa. Ngạc nhiên là, cô chẳng gặp chút khó khăn nào khi dùng thanh kiếm được thiết kế cho người khác giới. Cô không nghĩ là nó đủ để giết được một con quái mạnh, nhưng là quá đủ để băm vằm một hiệp sỹ rồi.
Cô ăn trộm mọi thứ cô cần trong thành phố, có khi cô tấn công trại của bọn cướp và lấy đi mọi thứ mình cần từ những cái xác của chúng. Chậm mà chắc, Shirley bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch báo thù của mình.
“Gah… hahh…!”
Hai tháng kể từ ngày hôn ước bị hủy bỏ, và 1 tháng sau ngày cô thoát khỏi căn ngục tối tăm ấy, Shirley bất thình lình bị choáng váng bởi một cơn buồn nôn .
Lúc đầu, cô ngỡ mình đã bị bệnh. Thế nhưng, các triệu chứng đều rất kỳ lạ. Nó giống như là bệnh cảm lạnh vậy, nhưng cô bắt đầu bị mất ngủ, đồng thời bụng và ngực lúc nào cũng đau thắt lại.
Khi mà cô định là sẽ đe dọa một bác sỹ nào đó để ông ta chữa trị cho cô, thì cô đột ngột nhớ ra điều đó…..
-“Lần cuối…mình có kinh nguyệt là khi nào…?” (Shirley)
Cụm từ duy nhất hiện lên trong đầu của Shirley lúc này…. “Có thai”.
Cô nhận ra là mình đã tăng cân lên nhiều so với mấy ngày trước. Và cũng chẳng tốn quá nhiều thời gian để biết được, ai là cha của cái thai đó.
-“Không thể nào….Sao có thể..? Dòng máu của tên khốn nạn đó đang ở trong ta sao…?!” (Shirley)
Từ tận đáy lòng mình, cô cảm thấy ghê tởm khi biết con của tên khốn Albert đó đang ở trong cơ thể mình. Trong khoảnh khắc, Shirley đã toan vung thanh kiếm lên để mổ bụng mình, để moi cái thai đó ra, nhưng rồi cô lại hạ thanh kiếm xuống và thở dài.
-“Ta không thể làm thế được, cho dù cha của nó là một tên khốn nạn đáng chết vạn lần, nhưng đứa trẻ này không có tội tình gì cả. Ta sẽ sinh nó và rồi tìm một trại trẻ mồ côi nào đó để gửi gắm.” (Shirley)
Shirley vẫn chưa tha hóa đến mức nhẫn tâm tước đoạt đi cuộc sống của một sinh linh vô tội.
Cuộc sống trốn chạy bây giờ rất nguy hiểm cho một đứa trẻ chưa chào đời, và không gì có thể chắc chắn rằng cô có thể sinh nở an toàn. Dù rằng Shirley đã từ bỏ ý định phá thai, cô cũng chẳng có chút mảy may nào để ý đến sinh mệnh đang được nuôi dưỡng bên trong mình.
-“Ta phải tránh mọi cuộc chiến lớn cho tới lúc sinh, nhưng đối với vài con tôm tép hạng thấp chắc cũng không thành vấn đề đâu .” (Shirley)
Tránh những quái vật mạnh và những con hay đi thành bầy đàn, tấn công và hạ gục những con yếu nếu có thể. Tiếp tục trui rèn việc tập kiếm thuật và ma thuật. Ngay cả khi không được di chuyển nhiều, thì những bài tập nhẹ nhàng vẫn là điều tối quan trọng phải làm.
Dù vậy, những gì đang diễn ra vẫn là quá sức với một phụ nữ mang thai. Dù cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra gương mặt kinh hãi của mọi bà mẹ và bác sỹ trên thế giới này, nhưng Shirley vẫn sẽ chấp nhận nó, “Cái gì đến thì cũng sẽ đến mà thôi.”
Bụng cô ngày một to hơn, đòi hỏi cô phải cần thêm nhiều chất dinh dưỡng hơn nữa….nó thực sự đang gây phiền hà đến kế hoạch trả thù của Shirley.
Ngay cả giọt máu của tên khốn nạn ấy cũng đang cố gắng ngăn cản cô báo thù. Nếu cô mà qua được cơn này để mà sinh nở thành công, thì cô mong rằng mình sẽ được vài lời tán dương lắm đây.
-“Thật kỳ lạ…..Ta không tài nào tập trung vào việc luyện tập được.” (Shirley)
Không hiểu vì sao, cô bắt đầu bị chuột rút mỗi khi cô cố gắng vung thanh kiếm, cô không thể loại bỏ điều ấy khỏi tâm trí mình được. Cảm giác ấy ngày một tăng tiến hơn.
Cô lắc đầu phủ nhận. Tuyệt vọng, cô cố gắng níu giữ vào mong muốn báo thù đang rực cháy để tiếp tục, thế nhưng cô nhận ra rằng mọi suy nghĩ của cô luôn trở lại với sinh linh đang phát triển trong bụng của mình.
-“Những triệu chứng này….những điều này.…. thật đau đớn, đúng là phiền toái…” (Shirley)
Cô cố gắng để nguyền rủa đứa trẻ đang mang trong mình,nhưng câu từ bị nghẹn lại ngay cổ họng , không thể thốt nên lời, điều đó khiến cô càng thêm lo âu.
Cô không biết tại sao…..Cô không biết, nhưng có cái gì đó khiến cô không hề cảm thấy, điều đó đáng lo lắng chút nào.
-“…Ah, nó đạp này.” (Shirley)
Bụng cô đã rất to rồi, nhưng nó lại đem đến một cảm giác rất dễ chịu. Khẽ đưa bàn tay chạm vào đó, cô cảm thấy có cái gì đó đang cựa quậy.
Dù rằng cô chẳng luyện tập gì , nhưng vẫn luôn cảm thấy thật mệt mỏi. Cô không nhận ra, nhưng thời gian Shirley cầm kiếm ngày đang một ít đi và ít dần đi .
-“Cảm tạ Nữ Thần là ta đã chuẩn bị đủ thức ăn và nhu yếu phẩm.Cứ thế này, ta sẽ khỏe mạnh cho đến lúc sinh mà thôi…Chờ..chờ đã, ta đang nói gì thế này….? Ta..” (Shirley)
Cô vật lộn với suy nghĩ với sự nghi ngờ khi nhìn vào đống đồ dự trữ ấy, có thật cô làm vậy để cho đứa con của cô không? Shirley lại đặt tay cái bụng to của mình, và xoa xoa nó, chờ cho đến khi có sự động đậy, điều này dường như đã thành thói quen với cô rồi.
Điều vô vị ấy, hoàn toàn không có trong kế hoạch báo thù…
-“Ít ra, ta cũng mong rằng ngươi sẽ không có gương mặt như cha ngươi.” (Shirley)
Cô bắt đầu không nghĩ đến chuyện gì khác ngoài con mình.
Nó sẽ có gương mặt thế nào nhỉ? Cha nó là một thằng khốn, mong là nó giống mình càng nhiều càng tốt.
Sinh nó ra, để nó lại trong trại trẻ mồ côi, và tiếp tục kế hoạch báo thù…..Suy nghĩ đó bỗng khiến ngực cô như thắt lại.
***
Ngày sinh của Shirley đã tới gần.
-“Sớm thôi, mình sẽ sinh sớm thôi….Cuối cùng, khi nào một trại trẻ mồ côi nhận nuôi nó, mình có thể tiếp tục công cuộc báo thù.. -” (Shirley)
Nói đến đó, Shirley bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, chân cô bỗng bủn rủn và hơi thở trở nên gấp gáp.
Từng câu từ mà cô đã nói. Những từ ngữ cô đã nói đi nói lại rất nhiều lần, và bỗng dưng một cơn sợ hãi kỳ lạ bao trùm lấy cô, và cô vô thức đặt tay lên bụng mình.
Nó khiến cô cảm thấy bình tâm hơn, khi mà cô cảm nhận được nhịp đập của một trái tim bé nhỏ.
***
“Ahhhhhh! Guh… Uwoaaaaaa…! Hiii….! Hiii…! Fuuu….! N, a… AHHHHHH!”
Vài tháng sau, vào đúng sinh nhật thứ 20 của Shirley.
Thời điểm sinh đã tới. Shirley không gọi bà đỡ đến, một mình cô vật lộn trong căn lều hoang, cố gắng mang một sinh linh mới đến thế giới này.
Cơn đau trong bụng vượt xa những đau đớn mà cô nhớ từ những đòn roi tra tấn trong căn ngục ấy.
Thế nhưng, cô vẫn chịu được. Chính Shirley cũng không rõ cái gì đã buộc cô đi xa đến thế.
Có lẽ, đó là cái gì đó giống như là bản năng, buộc cô phải trải qua chuyện này.
“Haaah…! Haaaah…! Ah… Mình đã sinh rồi sao … Đó là… huh…?” (Shirley)
Và sau vài tiếng dài đẵng, Shirley đã hạ sinh thành công hai bé gái song sinh.
Mái tóc chúng giống hệt của cô, trắng như làn tuyết tinh khiết. Cô chị có đôi mắt xanh dương , còn cô em là đôi mắt đỏ thẫm.
Tiếng khóc của hai đứa trẻ bao trùm lấy căn lều bé nhỏ. Đôi bàn tay nhỏ bé của chúng nắm lấy những ngón tay của Shirley, và chính lúc ấy, nước mắt bắt đầu rơi từ đôi mắt dị sắc của cô.
“Ah…. Uwaaaaaa….!”
Shirley đã khóc.
Cảm giác coi chúng như những vết nhơ, những gánh nặng đã không còn…..Tất cả đều đã trở thành cảm giác yêu thương và hạnh phúc.
Và rồi cô nhận ra. Những cô bé này cũng đã phải trải qua bi kịch không ít lần.
Cầm lấy một thanh kiếm vung vẩy xung quanh và đi chiến đấu với những đứa trẻ này bên trong…..Mỗi khi nghĩ đến những lần mình có thể bị sảy thai, cô lại thấy rùng mình sợ hãi.
Và khi nghĩ đến chuyện bỏ chúng lại trong cô nhi viện , cô cảm thấy đau khổ vô cùng.
Kể cả khi cô có đạt được mục đích của mình, thì nó cũng chẳng là gì với những tội lỗi mà cô đã định gây ra cho các con của mình.
Nếu cô bỏ rơi chúng ở đây và đi tiếp trên con đường báo thù, chiến đấu như một kẻ điên và tận hưởng niềm vui bằng việc giết chóc, cô có thể sẽ không thể quay đầu nữa.
Cô có thể thậm chí sẽ không còn là con người nữa. Chỉ còn là một con quỷ khát máu, sống với bản năng và ham muốn giết chóc của mình.
Chính hơi ấm từ những đứa trẻ này, đang nắm lấy ngón tay của Shirley, đã kéo cô khỏi vực thẳm, mang phần người trở lại với cô.
-“Nếu mình không bảo vệ chúng….Những đứa trẻ này….sẽ không có tương lai…” (Shirley)
Mọi mong muốn trả thù đã hoàn toàn tan biến.
Tìm ra một con đường để nuôi nâng hai đứa trẻ này mới là điều quan trọng duy nhất.
Không quan trọng dòng máu đang chảy trong huyết quản của chúng. Nuôi nấng và bảo vệ lũ trẻ, không có gì quan trọng hơn điều này cả. Bọc lại lũ trẻ trong tấm chăn, mặc cho cơn đau vẫn đang quặn lại trong bụng chưa nguôi, Shirley tìm lấy sức mạnh để đứng dậy, rời khỏi căn lều hoang và bắt đầu hành trình đến biên giới Đế Chế.
Shirley đã không còn chốn dung thân tại Đế Chế nữa. Cô mang hai con gái của mình rời khỏi đất nước ấy, và bắt đầu một cuộc sống mới tại Vương Quốc kế bên.
Không còn địa vị nữa, Shirley sẽ trở thành một mạo hiểm gia, một nghề chỉ có đầy rẫy nguy hiểm và hiểm nguy. Nhưng cho dù vậy, cô vẫn sẽ làm mọi thứ có thể.
Và mặc dù cô sợ rằng, một ngày nào đó thứ bản thân mà cô đã vứt bỏ kia sẽ trở lại, nhưng cô thề rằng cho đến lúc đó, cô sẽ làm mọi thứ để cho các con gái của mình được hưởng hạnh phúc mà cô chưa từng được hưởng bao giờ. Cô sẽ nắm tay chúng, không bao giờ buông tay chúng ra.
Và như vậy, vứt bỏ những mong muốn trả thù và giết người, Shirley bắt đầu một cuộc sống mới, đến một thị trấn nhỏ ở biên giới Vương Quốc. Và rồi, 10 năm đã trôi qua…..
__END Prolouge 2__
__Trans:Flame Soul__