Truyện Già Thiên : chương 117: bí cảnh
Mà cái Ngọc Tịnh Bình kia, thì trắng nõn như ngọc, dày đặc, cũng khôi phục thần dị, chỉ là không biết có thể chứa đựng được một ngọn núi lớn hay không?
Lúc này, mấy cái cành cây cắm trong miệng bình, ngâm trong Thần Tuyền vẫn tràn đầy sức sống, không có héo rũ.
Về phần thanh Thiên La Tán, tuy rằng bị Thiên Tuyền Thánh Nữ xuyên thủng, nhưng không nghiêm trọng lắm, quang hoa và mây mù bao phủ, đúng là bất phàm.
Diệp Phàm nhiều lần tế luyện lại, xóa đi tất cả những dấu ấn để tránh cho người khác có thể cảm nhận được.
Sau đó, hắn thu tất cả vào Khổ Hải, nhưng lúc này chuyện tình kinh ngạc đã xảy ra, cho dù là Tử Đồng Bát Quái Kính, hay là Ngọc Tịnh Bình, hoặc là Thiên La Tán, không có cách nào chìm vào trong Khổ Hải được, đừng nói tới chuyện dung nhập vào trong Mệnh Tuyền, chỉ có thể lơ lửng bên dưới Thần Kiều (1).
(1): Lơ lửng bên dưới Thần Kiều: chính là lơ lửng bên dưới Thần Mạch ở chương trước đã nói. Thần kiều là một cây cầu, bắc ngang qua Khổ Hải (biển) để đến đất liền (Bỉ Ngạn).
Diệp Phàm im lặng nhìn cảnh tượng này, rốt cục cũng hiểu ra nguyên nhân.
Khối Lục Đồng chìm trong Tuyền Nhãn, độc chiếm chỗ tốt nhất, đẩy bay Kim Thư ra biên giới.
Lại còn trực tiếp đem Tử Đồng Bát Quái Kính, Ngọc Tịnh Bình, Thiên La Tán đánh văng ra ngoài Khổ Hải, không cho dung nhập vào trong đó.
Tu sĩ đạt tới cảnh giới siêu việt Bỉ Ngạn, vũ khí tế luyện ra không phải chuyện đùa, từ điểm này có thể thấy được điều kỳ dị của Kim Thư.
Chỗ này cách Thái Cổ Cấm Địa chừng khoảng 300, 400 dặm, xung quanh toàn núi cao, có rất nhiều man thú qua lại, nó đúng là một sơn mạch nguyên thủy.
Diệp Phàm không phi hành, vừa đi về phía núi lớn trước mặt, vừa luyện tập bộ pháp của Lão phong tử, đây là loại thần thuật súc địa thành thốn, làm cho hắn mơ ước vô cùng, nó còn nhanh hơn cả phi hành, nhưng đáng tiếc, cảnh giới hắn vẫn chưa đủ, không có cách nào tìm hiểu đã được ghi nhớ trong lòng, cho nên không cách nào thi triển được bí pháp.
Hai ngày sau, Diệp Phàm xuất hiện trong một tiểu trấn, cuối cùng cũng đi tới một địa phương có người.
Hắn rất muốn tìm một người để hỏi thăm.
Một năm qua, thu hoạch lớn nhất của Diệp Phàm không phải là đạt tới cảnh giới Thần Kiều, mà là thần thức của hắn đã biến hóa tới mức độ vô cùng kinh khủng, cô đọng không gì sánh nổi, cái chấm vàng ở mi tâm đã biến thành Kim Sắc Tiểu Hồ, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, âm thanh của kiếm vang lên, hắn cũng nhận biết được tất cả.
Mới bước vào tiểu trấn không lâu, thần thức của Diệp Phàm đã cảm nhận được khí tức của tu sĩ.
Đáng tiếc, ở trên tòa tửu lâu này, hắn cũng không nghe được tin tức của Khương gia, Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa, ngược lại hắn lại nghe được một tin tức vô cùng trọng yếu.
Diệp Phàm kinh ngạc, phong ba ở phần mộ Yêu Đế lại có thể kéo dài hơn 3 năm, cho tới tận bây giờ mới bình yên trở lại, cho dù tất cả các phái ở Đông Hoang kéo đến xuất thủ, ngay cả mấy vị đại nhân vật thần bí ở Trung Châu cũng kéo đến, vậy mà cũng không làm gì được nó, để đến thời khắc mấu chốt, nó trốn vào bên trong lòng đất, như rồng về biển lớn, hoàn toàn biến mất dưới lòng đất của Đông Hoang.
Nửa tháng sau đó, Diệp Phàm đi qua rất nhiều thành trấn, dấu chân để lại ở rất nhiều địa phương, từ từ tìm hiểu những điều hắn muốn biết.
Một năm trước, Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa xông vào Thái Cổ Cấm Địa, kết quả chết sạch, không có một người sống đi ra, dẫn tới một cơn phong ba bão táp cực lớn, chấn động tất cả các môn phái, không ai dám vào Sinh Mệnh Cấm Địa nữa.
Tin tức này không phải là tin tức tốt, Diệp Phàm nhíu mày.
Diệp Phàm cảm thấy 6 người này không chết, mà nhận biết tình hình không ổn, cho nên trốn đi xa rồi.
Diệp Phàm cũng cảm thấy không cần thiết ở lại nước Yến nữa, nơi này không có môn phái cường đại, cũng không có Thái Cổ Thế Gia, chỉ có 6 cái Động Thiên Phúc Địa, ở trong mắt các đại môn phái thì không đáng kể chút nào, ở nơi này sẽ thiếu hụt các loại kỳ ngộ, hắn muốn thăm dò Bí Cảnh bên ngoài Siêu Luân Hải, nhất định phải rời khỏi nơi này.
Diệp Phàm chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đem sưu tập đủ bộ Kim Thư, điều này vô cùng không hiện thực, hơn vạn năm trước, cuốn sách cổ này đã bị phân lẻ ra, cho đến bây giờ, không ai có thể nói được, nó hiện tại đã lưu lạc ở đâu.
Chắc chắn những Thái Cổ Thế Gia và Thánh Địa chắc chắn phải có 1 phần tàn bản của cuốn Đạo Kinh này.
Sau khi Diệp Phàm đạt tới cảnh giới Thần Kiều, Bỉ Ngạn đã nằm ngang ở phía trước, không biết bao giờ mới có thể đặt chân đến, muốn thăm dò các Bí Cảnh khác của thân thể, thì nhất định phải đạt đến Bỉ Ngạn mới có thể tiến hành. Bí Cảnh Luân Hải cũng chính là Bí Cảnh mở đầu cho các Bí Cảnh khác.
Diệp Phàm cảm thấy trong một thời gian ngắn nữa không có cách nào thâm nhập vào Thái Cổ Cấm Địa nữa, việc này quá nguy hiểm, lấy thực lực bây giờ của hắn, không có cách nào có thể hái được loại Thánh Dược thứ 3, cho dù có may mắn thì tỉ lệ thành công cũng rất ít.
Hắn nghĩ, những Sinh Mệnh Cấm Địa khác cũng vô cùng thần bí, có khi lại là một đại cơ duyên của hắn không chừng.
Nhưng mà trước khi hắn rời đi, hắn vẫn muốn tới Linh Khư Động Thiên một chuyến, thu hồi lại những đồ vật mình để lại.
Năm đó, bởi vì thực lực còn yếu, bỏ chạy để giữ mạng, cho nên không có tâm tư để nghĩ tới việc thu hồi bảo vật, nhưng bây giờ đã đạt tới Thần Kiều, hắn nghĩ thế là đủ rồi.
Ba năm qua, Linh Khư Động Thiên cũng không có yên lành gì, khu phế tích phần mộ Yêu Đế đã làm cho rất nhiều môn phái ở Đông Hoang kéo đến, máu tươi nhiễm đỏ mảnh ma thổ này, thi thể chất đầy hàn đàm, oán khí trùng thiên.
Sau khi tất cả kết thúc, có đại nhân vật thi triển đại thần thuật thần bí, tịnh hóa (2) toàn bộ phế tích, bằng không Linh Khư Động Thiên chỉ có nghĩ cách là rời đi nơi khác.
(2): Tịnh hóa: siêu độ, tẩy rửa.
Đến trước sơn môn của Linh Khư Động Thiên, Diệp Phàm có chút cảm khái, lúc trước hắn bị cho rằng là phế nhân, không có người nào muốn nhận, hắn tới nơi này cũng chỉ là vì Bàng Bác.
Linh Khư Động Thiên, mây mù mờ ảo, tiên sơn như ẩn như hiện, trước sơn môn cổ mộc cứng cáp, kỳ thạch sừng sững, thác nước như nhung, rất giống tiên cảnh.
Đệ tử thủ hộ sơn môn tiến lên hỏi.
Hình dáng của Diệp Phàm lúc này, chỉ tầm 14 tuổi, tươi cười rạng rỡ, rất dễ làm cho người khác sinh hảo cảm.
Đệ tử thủ hộ sơn môn không có làm khó hắn, nói:
Đi vào Linh Khư Động Thiên, khi bước tới hơn trăm bậc đá xanh, Diệp Phàm nhất thời thất kinh, hỏi:
Năm đó, khi lần đầu tiên tiến vào Linh Khư Động Thiên, đi trên những bậc đá xanh này, Cổ Kinh trong lòng hắn đột nhiên vang lên, lưu lại ấn tượng sâu sắc với hắn, hắn cảm thấy bên dưới những bậc đá xanh này có đồ vật không tầm thường.
Đệ tử kia hồ nghi nhìn hắn.
Diệp Phàm vô cùng muốn biết, Cổ Kinh trong lòng hắn không vang lên, nhất định đồ vật dưới lòng đất đã không còn nữa.
Đệ tử kia nhìn ngó xung quanh một chút, không thấy ai đi qua, mới thấp giọng nói:
.
Diệp Phàm giật mình, tuyệt đối không ngờ đến sự việc như thế này, trong nháy mắt hắn nghĩ tới Hoang Tháp có thể đè chết tiên nhân kia.
Diệp Phàm nghĩ mãi không ra, Cổ Kinh đến từ trong tinh không, do Diệp Phàm ngẫu nhiên đoạt được ở trong chiếc quan tài đồng, cho nên hắn không hiểu tại sao lại có liên quan tới đồ vật của thế giới này.
Bên trong Linh Khư Động Thiên, non xanh nước biếc, vô cùng tú lệ, cung điện, lầu ngọc ẩn hiện, sương mù bao quanh, làm cho người ta có một cảm giác Không Linh.
Khi nhìn thấy Ngô Thanh Phong trưởng lão, Diệp Phàm có một cảm giác rất thân thiết, hành đại lễ cúi chào, năm đó lão nhân này đối với hắn rất tốt, là một trưởng giả khiến người khác phải tôn kính.
Ngô Thanh Phong trưởng lão kích động, lão cũng không có thay đổi bao nhiêu cả, tóc râu bạc trắng, vóc người cao to, mang theo một cỗ khí chất xuất trần.
Hắn thấy Diệp Phàm, đương nhiên là nghĩ tới Bàng Bác, không khỏi thở dài một tiếng, Bàng Bác đã được hắn thu làm đệ tử, bị yêu tộc cưỡng bức, rồi biến mất trong phế tích nguyên thủy.
Đây là một sơn cốc yên tĩnh, cách đó không xa có một cái hồ nước trong suốt, lấp lánh như Lam bảo thạch, phía trước có 4, 5 cái nhà trúc, cảnh vật vô cùng ưu nhà.
Ngồi trên chiếc ghế đá trong rừng trúc, Diệp Phàm bưng chén trà, trò chuyện cùng với lão nhân.
Lúc nghe thấy Diệp Phàm thỉnh giáo về những Bí Cảnh khác của thân thể, lão nhân Ngô Thanh Phong vô cùng kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói:
Ngô Thanh Phong trưởng lão thở dài một hơi, lắc đầu, nói:
Diệp Phàm cúi đầu trầm tư, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, hắn đã quyết định, hắn không thể nào chỉ tu luyện một cái Bí Cảnh, nếu vẫn còn Bí Cảnh khác, tức là vẫn còn và để tu luyện.
Lão nhân Ngô Thanh Phong cũng không hiểu lắm, hắn cảm thấy Diệp Phàm thân là Thái Cổ Thánh Thể cũng có thể miễn cưỡng tu luyện, nhưng không thể có thành tựu quá lớn, thế nhưng lão nhân thoải mái, vẫn giải đáp cho Diệp Phàm rất nhiều nghi hoặc.
Diệp Phàm lại biết thêm một Bí Cảnh khác tên là , nó nằm sau Luân Hải Bí Cảnh, nếu muốn vượt qua Khổ Hải, đến được Bỉ Ngạn, thì mới có thể tìm ra được nó.
Có người nói: bên trong có ngũ đột nhiên , Tu luyện này nhất bí cảnh, sẽ phát sinh các loại huyền bí khó lường sự tình.
Diệp Phàm chỉ có bí pháp tu luyện Luân Hải Bí Cảnh, Kim Thư cũng chỉ là một trang giấy trong cuốn Đạo Kinh, cho nên không thể nào có bí pháp tu luyện Bí Cảnh Đạo Cung.
Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ.
Diệp Phàm hỏi.
Lão nhân Ngô Thanh Phong lắc đầu, nói:
Diệp Phàm thực sự rất muốn biết, bộ Cổ Kinh nào là mạnh nhất, nghe vậy tự nói:
Lão nhân Ngô Thanh Phong dường như nhớ tới cái gì đó, nói:
.
Diệp Phàm lập tức ra quyết định, đó là đến Dao Trì Thánh Địa, học tập phương pháp tu luyện Đạo Cung của các nàng.
Lão nhân Ngô Thanh Phong hồ nghi nhìn một chút hắn, nói:
Diệp Phàm làm cho mặt mình đỏ lên hỏi.
Ngô Thanh Phong trưởng lão nhất thời nở nụ cười, nói:
Diệp Phàm tuyệt không có cảm giác xấu hổ, hắn nở nụ cười, sau đó lại hỏi rất nhiều chuyện, lão nhân Ngô Thanh Phong mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi, kiên trì giải thích cho hắn.
Dao Trì Thánh Địa cách nước Yến vô cùng xa xôi, là Thánh Địa thần bí nhất trong các Thánh Địa và Thái Cổ Thế Gia.
Đồng thời, Diệp Phàm còn ngoài ý muốn biết được một Sinh Mệnh Cấm Địa khác là , cũng nằm trong khu vực của Dao Trì Thánh Địa.
Đương nhiên, nơi gọi là , cũng nằm trong Đông Hoang mênh mông rộng lớn, khoảng cách tới đó cũng chỉ tầm một vạn dặm đường
Khương gia cũng nằm trong khu vực này, cách Thái Sơ Cổ Quáng khoảng chừng 3 vạn dặm, cái gọi là trên thực tế nó vô cùng rộng lớn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm nghe được tên của một Sinh Mệnh Cấm Địa khác, nó là một trong 7 đại Sinh Mệnh Cấm Địa của Đông Hoang, đương nhiên là có lai lịch bất phầm.
NguyênNguyênNguyênThái Sơ Cổ Quáng là…Lấy tên là Thái Sơ, cũng đã đủ nói lên nó vô cùng cổ xưa, không có cách nào suy đoán xem nó tồn tại bao nhiêu năm tháng rồiCó người nói, ở vô tận năm tháng trước, Thái Sơ Cổ Quáng là một tòa Quáng, sau đó có người đào ra một thứ gì đó, cho nên nó mới trở thành 1 trong 7 đại Sinh Mệnh Cấm Địa.Cái thứ người ta đào ra là thứ gì?Đào ra được một tuyệt thế có người nói, bên trong có phong ấn một sinh mệnh cường đại, khi nó sống lại đã giết chết rất nhiều người.Cái gì?!Trong truyền thuyết, bên trong phong ấn một người."
Nghe thấy mấy câu nói này, Diệp Phàm sợ đến mức không nói thành lời, hắn cảm thấy khu vực mình muốn đến vô cùng thần bí, Dao Trì Thánh Địa, Khương gia, Thái Sơ Cổ Quáng, đối với hắn mà nói, đều có ý nghĩa không tầm thường chút nào
Sau khi giải quyết xong một ít chuyện ở nước Yến, một lịch trình mới của Diệp Phàm bắt đầu mở ra, vô cùng đặc sắc và hấp dẫn.
Danh Sách Chương: