Truyện Già Thiên : chương 1848: chiến trường thần thoại

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
Già Thiên
Chương 1848: Chiến trường thần thoại
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Linh Hoàng ngồi xếp bằng trên chiến xa cổ xưa, tóc đen giống như tinh hà, lấp lánh sáng dày rậm, ánh mắt lạnh giá sắc như lưỡi đao, hắn vỗ binh khí trên đùi "ôna" một tiếng, một thanh linh đao vô cùng sắc bén hóa thành như một dải tơ bay tới, chém về phía đầu Diệp Phàm.

Diệp Phàm lộ ra dị sắc, một đao này nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng sắc bén tuyệt thế, phóng xuất ra ý chí bất hủ và sát khí của Linh Hoàng kia, chém đứt đoạn vòm trời muôn đời.

Lại có từng cây tiên vũ bay múa, thánh khiết không tì vết, kèm theo ở chung quanh đao mang, tản ra khí tức bất hủ, dài như tinh hà vô cùng to lớn.

- Lực của thành tiên, ánh sáng của phi tiên!

- Linh Hoàng quả nhiên vô song cái thế, dù là chúng ta cũng phải úy kỵ a!

Tiên Mỗ lên tiếng, lộ ra dị sắc, Linh Hoàng vừa ra tay khiến cho mọi người hết

hồn, mỗi người đều cảm thấy lạnh cả người.

Diệp Phàm hai chân như cái đỉnh cắm rễ ở trên hư không cùng không hề nhúc nhích. Mà thân thể thì như một cành cây mềm di chuyển theo đao, vẽ ra một quỳ tích hình cung duyên dáng, né qua mũi nhọn này. Ngay sau đó hai tay đánh mạnh ra, vạn loại ký hiệu cùng nhau hiện ra hình thành đại đạo áp chế.

"Keng!"

Trong hư không bộc phát ra một màn ánh sáng hừng hực, đao khí mãnh liệt vô thượng, va chạm với nắm tay Diệp Phàm bắn ra đốm sáng rực rỡ, vũ trụ nứt vỡ, thiên địa bùng nổ, Chiến trường thần thoại lay động kịch liệt, mặc dù mênh mông vô ngần, nhưng cùng không chịu nổi loại công kích này.

Cả vạn loại phù văn va chạm cùng một chỗ với những Thần vù phi tiên kia, làm tan biến lẫn nhau, nhanh chóng dập tắt đi, vốn tinh hải đã vỡ nát liền trở thành tro tàn.

Loại thần uy cái thế này khiến mọi người kinh hãi. Nếu là có Chuẩn đế ở trong này nhất định phải khiếp sợ, khí cơ như vậy tùy tiện tràn ra một lũ đủ để cho bọn họ chết hơn trăm lần.

Đây cũng chính là chiến trường thần thoại có Đạo ngân của chí tôn cổ đại chư thiên lưu lại, nên nơi này chắc chắn khó bị hủy diệt, nếu đổi lại là một phiến tinh hệ khác, tất nhiên đã toàn bộ thành tro, hóa thành hỗn độn, cái gì cũng không còn.

Cuối cùng, đao khí mất hết, đạo phù cũng tan biến, chỉ còn lại có một thanh linh đao màu bạc và hai nắm tay của Diệp Phàm. Nhìn qua dường như hai người cân sức ngang tài khó phân thắng bại, nhưng chân chính như thế nào cũng không ai biết.

Truyền đến một tiếng cười quái dị, Tiên Mỗ ra tay, trong đám sợi tóc thưa thót bay lên một cây trăm Ngọc Như Ý, hào quang ẩn hiện. Mỗi tia sáng đều là một dải tinh hà, cuồn cuộn mãnh liệt trấn áp chiến trường thần thoại.

Loại thủ đoạn nghịch thiên, chấn nhiếp chín tầng trời mười tầng đất này khiến mọi người kinh sợ: hủy diệt tinh không, khai thiên lập địa... căn bản là không thành vấn đề, đối với bà ta mà nói rất dễ dàng.

Đây đã không phải là một cây trăm Ngọc Như Ý, rõ ràng là một vũ trụ chân thật đè xuống, phải với pháp đạo thế giới vô thượng trấn áp Diệp Phàm, hóa thành bột mịn.

Diệp Phàm đứng ở nơi đó, sừng sững không nhúc nhích, tạo ra dị tượng, đồng dạng là hiển hóa một cái thế giới cực lớn, đối kháng với cây Ngọc Như Ý ôn nhuận trên vòm trời kia.

Va chạm mạnh không một tiếng động, tản ra khí tức của vạn vật tan biến, hoàn toàn hủy diệt nơi đây. Ở xa xa mười mấy cỗ thi hài thật lớn trải qua muôn đời cũng không tiêu tan, dài cũng không biết bao nhiêu dậm, hiện tại lại trở thành tro tàn.

Trong đó có non phân nửa thi thể hài cốt của Thánh thể nhất mạch, mặc cho thân thể đó chắc chắn bất hủ, lúc này cũng như tấm vải bố vỡ vụn, bị hủy diệt hoàn toàn.

Có thể thấy va chạm giữa hai người khủng bố tới mức nào.

Đương nhiên, những hài cốt này đều đã mất đi tiên tinh, bị người luyện hóa mất rồi, không còn chắc chắn như trước kia. Thế nhưng nếu so với thần liệu bình thường mà nói vẫn còn hơn xa.

Lần này quyết đấu, Diệp Phàm không nhúc nhích, dị tượng thu hồi, mà Ngọc Như Ý cùng rút lui.

- Giỏi cho một Thánh thể! Ta không thể không bội phục, tu luyện không bao lâu mà lại cường đại tới bực này rồi, quả nhiên có vốn để nghịch thiên!

Một đại hán râu quai nón cầm trong tay một cái cung thần đi tới phía trước, tùy tay kéo dây cung một cái, mặt trên cũng không có lắp mũi tên, nhưng truyền ra một tiếng âm rung, lại khiến linh hồn người ta như sắp vỡ ra.

Loại thủ đoạn này khiến mọi người hoảng sợ, không mũi tên xuyên tim, không có mũi tên còn hơn có mũi tên, khiến Diệp Phàm đều biến sắc. Khi đối mặt với người này hắn cảm nhận được nguy hiểm.

Đại hán râu quai nón này làm cho người ta có cảm giác rất quái lạ, như là từng

trải qua muôn đời lâu xa như vậy, so với khí tức thời gian lây dính mọi người đều lâu dài hơn.

- Thi Hoàng!

Hắn tự báo họ tên. Tới cảnh giới khắp vòm trời chỉ có ta độc tôn bực này, dưới tình hình chung căn bản sẽ không khách sáo đối với người khác, nhưng hiện tại hắn lại chủ động báo ra tính danh, chứng từ hắn tôn trọng và cố kỵ Diệp Phàm.

- Là ngươi... Thi Hoàng xuất từ Địa phủ!

Diệp Phàm giật mình.

Hắn từng đi qua Địa phủ, giao đấu với Trấn Ngục Hoàng, hiểu biết được rất nhiều bí tân. Địa phủ từng có một vị đầu sỏ bỏ đi, tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ tự xưng là Thi Hoàng.

- Không sai, là ta!

Đại hán râu quai nón gật đầu.

Lai lịch của hắn cực kỳ cổ quái, là vị thứ hai trong thiên địa này từ thi thể mà hóa thành sinh mệnh thể, cuối cùng lại thành đạo là Hoàng giả, cực kỳ cường đại.

Tục truyền, hắn là bị người đào ra từ chỗ sâu nhất trong Địa phủ, đến tột cùng thuộc loại niên đại nào căn bản không thể nói rõ, bên cạnh có một tấm bia cổ làm bạn, chiếu theo loại văn tự đó phỏng đoán, thì thi thể hài cốt thuộc niên đại loạn cổ.

Mà từ thi thành Hoàng, người như thế cực độ đáng sợ, là một cường giả cái thế kế tiếp Minh Hoàng, đều có chỗ khủng bố của họ.

"Vù!"

Dây cung không mũi tên tiếp tục bật, hắn liên tục kéo thả tám lần. Kết quả bảy lần là hư, làm cho nguyên thần Diệp Phàm sắp nứt vỡ, lần thứ tám lại hóa thành một đạo thi khí từ trên trời giáng xuống.

Đó không phải là mũi tên bình thường, mà là một thác nước mờ mịt, bao la hùng vĩ khôn cùng, dài cùng không biết bao nhiêu dặm, bao phủ cả tinh hà nứt vỡ kia.

Từ thi mà thành Hoàng, trong cơ thể Thi Hoàng như trước có tử khí, còn bao la mênh mông hơn so với tinh hải, Chuẩn đế mà lây dính một chút sẽ trở thành vũng máu, chết bất đắc kỳ tử.

Hiện tại vô tận tử khí toàn bộ mãnh liệt cuốn đến.

Diệp Phàm thét dài, trong thiên linh cái lao ra huyết khí hình rồng, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bay lên. Nó có thể cắn nuốt vạn linh không giới hạn, thi khí trong linh khí đối với nó cùng là một loại bổ sung, vạn vật hỗn độn đều có thể bị nó hấp thu.

- Thánh thể! Lá gan của ngươi thật sự không nhỏ! Ta nghĩ với khả năng của ngươi hẳn có thể đoán được, chúng ta ôm lòng phải giết chết ngươi mới xuất thể, không ngờ ngươi còn dám tới!

Gìọng điệu người lên tiếng từ xa rất đặc biệt, lời nói vang vang, chấn cho mỗi người ở đây đều tâm thần run rẩy dữ dội, đây là một cao thủ vô thượng, mặc dù là chư tôn cũng đều trong lòng phát lạnh.

- Không ngờ là Đại Bằng Hoàng!

Tiên Mỗ hít ngược một hơi khí lạnh.

- Không thể tưởng được người của địa phương kia xuất thế là Bằng Hoàng!

Thi Hoàng cùng ngạc nhiên thán phục.

- Không có cách nào, vận khí hơi quay lưng với ta, ngẫu nhiên rút được một thẻ này, không thể không trước thời hạn xuất thế!

Kim Sí Đại Bằng Hoàng lạnh lùng nói ra.

Hắn oai hùng cao ngất, đầu đầy sợi tóc màu vàng bay múa, từ trong vũ trụ tối đen đi ra, lập tức tản ra kim quang ức vạn trượng, chiếu rọi khắp chiến trường cổ thần thoại.

Hắn như là do hoàng kim luyện chế thành, tràn ngập một loại ma tính, ánh mắt linh hoạt sắc bén, cầm trong tay một cây Đả Thần Tiên dạng như thần kiếm, cộng tất cả hai mươi tám khúc, thần vò cái thế.

Lần này, bốn đại cấm địa Sinh Mệnh mỗi nơi ra một người, muốn giết chết Diệp Phàm, xuất động đều là nhân vật vô địch tiếng tăm lừng lẫy.

"Ông!"

Đại Bang Vương múa động Thần tiên hoàng kim, ép sụp vũ trụ, phát ra tiếng "u u" đáng sợ, đánh tới trước mặt Diệp Phàm, lạnh lùng mà vô tình, cả vạn loại phù văn đại đạo nở rộ.

Người này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: cường thế tuyệt luân!

"Keng!"

Cái đỉnh trên đầu Diệp Phàm bay lên, va chạm vào nó, bộc phát ra một loại khí tức khủng bố, giữa hai người bùng nổ, trực tiếp lan tràn khắp các nơi chiến trường thần thoại, như sóng biển ngập trời, vô cùng bao la hùng vĩ, đây là một loại kỳ cảnh vũ trụ xưa nay hiếm thấy.

"Ầm!"

Đại Bằng Hoàng cực độ tự phụ, Thần tiên hoàng kim trong tay hắn trên có thể đánh chết Thần minh, dưới có thể trấn chết Ma vương, hắn dùng tuyệt thiên hạ, thần uy không thể chống đỡ. Mới vừa ra tay liền không hề dừng lại, liên tục công tới phía trước.

Diệp Phàm chiến đấu kịch liệt cùng hắn, đi lên chính là một hồi Thần chiến!

Hiển nhiên, Đại Bang Hoàng là một tên hiểu chiến đến cuồng, mặc dù thân là chí tôn củng vẫn như thế, bản tính không thay đổi, hận không thể chiến với Diệp Phàm đến chết, một đạo lại một đạo hào quang hoàng kim xé rách vũ trụ, Thần tiên hoàng kim múa may không ngừng.

- Đại Bằng Hoàng! Không nên quên chúng ta là vì giết chết hắn mà xuất thế, đều không phải là thỏa mãn chiến ý của ngươi mà đến!

Tiên Mỗ nhắc nhở nói.

- Ta nhớ rõ!

Đại Bằng Hoàng rút lui, ngừng công kích.

Diệp Phàm nhíu mày, hắn biết gặp phải đại địch, bất kể Linh Hoàng hay là Đại Bằng Hoàng, đều cường đại vượt qua dự liệu. Bốn người này không có ai là kẻ yếu, không thẹn là nhân vật Hoàng Đạo tuyệt thế.

- Thánh thể! nghiêm khắc mà nói ngươi không phải đối thủ của chúng ta, quá khứ mặc dù ngươi đã giết chết vài chí tôn, tuy nhiên là bởi vì bọn họ huyết khí khô héo, bị ngươi sinh động kéo dài thời gian mà chết, ngày nay ngươi không còn có cơ hội!

Thi Hoàng quát.

- Có đánh mới biết! Vài người các ngươi không giết được ta, hôm nay là thời điểm chém đầu các ngươi!

Diệp Phàm nói âm thanh lạnh lùng.

- Đáng tiếc cho ngươi anh kiệt bực này!

Linh Hoàng thở dài một tiếng.

Ầm một tiếng, ở sau lưng hắn xuất hiện một vùng cấm địa khủng bố, Nam Thiên Môn đứng đồ sộ, đúng là Thần Khư, dường như thoáng cái từ Bắc Đẩu Tinh Vực kia vượt qua vạn lớp tinh hà bay tới nơi này.

Trên thực tế, Thần Khư này không phải là thực, mà là lạc ấn vô thượng của cấm địa Sinh Mệnh này, tất cả Đạo ngân nở rộ, cách tinh hải, từ Bắc Đẩu lạc ấn tới nơi này, bày ra Thần trận vô thượng.

Tiếp theo, sau lưng Tiên Mỗ, mộ phần thật lớn như ngọn núi trồi lên, nối liền thành dãy. Tuy là bãi tha ma nhưng lại tản ra khí tức tiên gia, vạn ráng màu tường hòa.

Đây là Tiên Lăng Mộ, nó cũng cách tinh hải, lạc ấn xuống Đạo ngân, tái hiện cảnh tượng vùng cấm, làm cho nơi này trở thành chủ chiến trường của Tiên Mỗ.

Tiếp theo một tòa Cổ Quáng xuất hiện, một mảnh tối đen, sâu không lường được, chung quanh dãy núi chập chùng, mênh mông như rồng ngủ đông, nhưng ngay sau đó Cổ Quáng phun ra nuốt vào tinh huy vũ trụ, lại làm cho nơi đó phát sáng rực rỡ.

Thi Hoàng đứng sừng sững trong vùng cấm Thái Sơ đó. Nơi này cũng là lạc ấn Đạo ngân mà thành, hợp thành Thần trận vô thượng, hóa thành chủ chiến trường của hắn.

Diệp Phàm thở dài, mấy đại vùng cấm tuy rằng không có chân chính quét ngang không trung mà đến, nhưng lại di dời pháp trận Hoàng Đạo đáng sợ nhất tới đây, tái hiện chân thật giống như mấy đại vùng cấm dựng ở trong này, bao vây quanh hắn.

"Ầm!"

Cuối cùng một tiếng nổ, chín dãy núi bao la hùng vĩ khôn cùng cùng nối liền trên một hòn đảo cực lớn, trấn áp xuống, xuất hiện ở phía sau Đại Bằng Hoàng, khí tượng kinh người.

Diệp Phàm thần sắc vừa biến đổi lại biến sắc, ánh mắt hừng hực lại ảm đạm đi. Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy vùng cấm Thượng Thương, cũng có tên là Táng Thiên Đảo thần bí nhất này, nhưng như trước trong lòng có ý kinh sợ.

Táng Thiên Đảo, là một đảo lớn, lơ lửng ở trên vòm trời Đông Hoang, ngày thường ẩn ở trong hư không không thể nhận ra.

Nó chủ thể giống như một cỗ quan tài cực lớn, mà kéo dài ra chín dãy núi, có hình dạng như chín con chân long, hùng vĩ mà bằng bạc, khí thế cùng cực rúng động lòng người.

Mỗi lần Diệp Phàm nhìn thấy nó đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì địa phương này quá giống chín con rồng kéo quan tài hắn nhìn thấy năm đó, thậm chí có thể nói là khắc ra từ một khuôn mẫu.

Chín con rồng kéo một cỗ quan tài cổ đồng thau thật lớn ngày xưa, nay không biết dừng ở phương nào, Diệp Phàm từng đi tìm kiếm rất nhiều lần, đều không thu hoạch được gì, hiện tại Táng Thiên Đảo xuất hiện, khiến trong lòng hắn chấn động mạnh.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Già Thiên

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Thần Đông.
Bạn có thể đọc truyện Già Thiên Chương 1848: Chiến trường thần thoại được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Già Thiên sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close