Truyện Già Thiên : chương 1880: bất tường lúc tuổi già

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
Già Thiên
Chương 1880: Bất tường lúc tuổi già
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Bên ngoài Thiên Đình, ba tòa Thần Miếu to lớn với Thần Nguyên xây thành, ánh sáng chiếu rọi trời cao, tín ngưỡng lực ù ù vang động, như nước sông đang chảy.

- Ngươi không nên làm như vậy! Chết trận sa trường, vùi xương trong ánh đao, kết thúc ở hắc ám náo động chính là kết quả tốt nhất của ta!

Một thanh âm truyền đến, đó là từ Thần Miếu của Cái Cửu U.

Diệp Phàm bình tĩnh đối mặt, cẩn thận đánh giá sau đó thở dài một tiếng, đó chỉ là một tàn niệm từ tín ngưỡng lực ngưng tụ ra, còn không phải chân chính là người.

- Sau này, nếu linh thức của tiền bối chân chính thức tỉnh, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngài!

Diệp Phàm xoay người rời đi.

Mặt khác hai tòa Thần Miếu có huyết khí lượn lờ, khí cơ sinh, mệnh càng mạnh, trong mơ hồ có thể nhìn thấy nhịp đập của hai thân tàn, diệp Phàm chưa từng quấy nhiễu hai người này, vẫn phong họ ở trong tiên nguyên.

Thiên Đế tân sinh, đây là chấn động cỡ nào, hai vạn sáu ngàn năm bất hủ, lại còn sống sót như vậy, thật khiến mọi người cảm thấy run rẩy!

Ở các nơi vũ trụ, thần uy Thiên Đình càng hưng thịnh, tín ngưỡng lực cuồn cuộn mà đến, chìm sâu vào trong cái đỉnh của Diệp Phàm, hóa thành tinh hải mênh mông, khắp Thiên Đình đều muôn hình vạn trạng, khí tường hòa bao phủ ức vạn dặm.

Xa xa nhìn lại, cả Thiên Cung kia đắm chìm trong vầng hào quang bất hủ, giống như một mảnh lớn Tiên giới, trở thành vùng đất trường sinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Dị tượng Thiên Đình chấn động nhân giới, mọi người đều cảm thấy khó tin, càng thêm kính sợ! Nơi đó có các loại dị tượng, chân long bay múa, tiên phượng giương cánh, đều là tín ngưỡng lực biến thành, trở thành Thần minh xoay quanh ở trên không Thiên Đình.

- Thật khó tin, Thiên Đế quá mạnh mẽ! Có hắn ở đó, Thiên Đình dĩ nhiên trở thành kế thừa cường đại nhất từ muôn đời đến nay!

Bạch hổ rít gào, huyền vũ rẽ biến, côn bằng vạch ngang chín tầng trời, đều là Thần minh từ tín ngưỡng lực hóa thành thủ hộ Thiên Đình, tới kiếp này nội tình quá sung túc, khiến rất nhiều người kinh, hãi.

- Chẳng lẽ nói, đây mới là chỗ chân nghĩa của Thiên Đình sao, tạo hóa bất hủ trên hồng trần vạn trượng?

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm nổi, bên trong tín ngưỡng lực vô cùng tận, phàm là sinh linh có trên vách đỉnh đều hóa hình đi ra, tạo thành các loại kỳ cảnh dị tượng ở bên ngoài Thiên Đình.

Cho dù Diệp Phàm có tọa hóa, có cái đỉnh này tồn tại, cũng có thể giữ cho Thiên Đình tiếp tục phồn thịnh.

- Diệu dụng chung cực của tín ngưỡng lực, có liên quan với trường sinh cùng với một phương tiên thổ tạo hóa sao? Đây là nguyên nhân Đại đế cổ đều muốn thành lập Thiên Đình sao?

Sau một ngày này, rất nhiều người đều bắt đầu trầm tư.

Thiên Đế Đỉnh đã tiến hóa đến mức tận cùng, chỉ cần nhảy một bước cuối cùng chính là Tiên khí.

Trên hồng trần, trong cuộc sống, rất nhiều người đều kính sợ Thiên Đình, càng ngày càng có nhiều người thường đề cập tới uy danh Thiên Đế, tín ngưỡng lực tự nhiên sẽ càng ngày càng thêm nhiều.

Cơ thể Diệp Phàm trong suốt, tóc đen dày rậm, sinh mệnh thịnh vượng, tinh thần phấn chấn, khôi phục tới trạng thái tốt nhất của nhân thể, liếc mắt một cái nhìn lại, giống như chỉ có trên dưới hai mươi tuổi, trẻ tuổi khiến người ta không thể tin được.

Một bắt đầu hoàn toàn mới, một vòng luân hồi của đời người, đứng ở từ điểm cuối quỹ tích bắt đầu một đời mới khác, như trước là thế giới này, nhưng lại không có người năm xưa.

Nhớ lại hồi xa xưa đó, mới vào Bắc Đẩu, gian nan tu luyện bị người đuổi giết, sau lại kết bạn một đám đồng bọn, đúng là tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, khi còn trẻ hết sức lông bông, bọn họ dũng cảm tiến tới, nghịch lưu đánh trời, tràn ngập bốc đồng.

Giờ quay đầu nhìn lại, đồng bọn, hồng nhan như vậy từng người đều không còn nhìn thấy.

Kiếp này, hắn như thế nào vượt qua, thân là Thiên Đế sao có thể đi với một đám gương mặt non nớt xông pha trên con đường của cuộc đời này, cả thế gian mờ mịt, rốt cuộc không tìm được cái loại cảm giác này.

Thế nhưng một đời chung quy là trôi qua, Diệp Phàm đã trải qua nhiều lắm, nhìn trời thở dài, sau đó hắn thu hồi cô đơn, bởi vì con đường của hắn còn rất dài, còn có một số chuyện phải làm.

Hắn phải ngộ ra pháp trường sinh, hắn phải thực hiện lời hứa ngày xưa, một bức chiến đồ loang lổ mà hạo cơ trường sinh đã mở ra, chờ đợi hắn lại viết ra non

Cuộc đời này không còn có cảm giác của quá khứ, khi đó đau khổ giãy giụa, cửu tử nhất sinh, ở trên đường tu luyện mỗi một năm đều có rất nhiều kiếp nạn, ngày nay kiếp này, hắn một lần ngồi xuống chính là hơn một ngàn năm vội vàng mà qua.

Diệp Phàm đang suy tư các loại pháp trường sinh, không ngừng tấn công, nghiệm chứng con đường này.

Thời gian như nhau, nhưng cách sống không giống như vậy.

Sau vài lần bế quan, kim cổ từ từ trôi qua, trên đời thứ hai đã là năm ngàn năm, đây là con đường cô độc của Thiên Đế, hắn đứng sừng sững ở trên chín tầng trời, nhìn xuống thiếu niên tinh thần phấn chấn trong hồng trần, bọn họ hơi có vẻ non nớt, đầy cối lòng hy vọng, xông xáo vào hướng bầu trời của chính mình, nhưng rốt cuộc hắn cũng không dung nhập vào được.

- Hậu nhân đang tiếp tục quỹ tích của tiền nhân!

Thiên Đế thở dài, trên đời này tám ngàn năm, hắn như trước trẻ tuổi, vả lại càng thêm cường thịnh.

Bế quan tỉnh lại, xem hồng trần kia, một đám thiếu niên từ khi đi lên đường tu luyện, đến lúc danh chấn thập phương, rồi già đi hóa thành nhúm đất vàng, đây là một đời, cũng là tái hiện thời đại của Diệp Phàm trước kia.

Thời đại biến thiên, trong thiên địa có vài thứ đang không ngừng tái diễn, như một mặt gương phản chiếu ra vầng hào quang, chiếu rọi tới hai mắt Thiên Đế.

Trong ánh mắt Diệp Phàm phát ra từng tia từng tia tiên quang, cứ như vậy ngồi xếp bằng trên chín tầng trời, quan sát khắp giới hồng trần, ngồi xuống lại là mấy ngàn năm, hắn như là bắt giữ tới quỹ tích trường sinh và luân hồi nào đó.

Khi tới một vạn năm ngàn tuổi ở kiếp này, tóc Diệp Phàm vẫn đen như trước, một ngày này hắn ngồi xếp bằng trên sườn Bất Tử Sơn, xa xa một đạo kim quang hiện lên, lặng lẽ chạy vào Bàn Đào Viên, làm cho hắn lộ ra dị sắc.

"Vù" một tiếng, một con tiểu hầu tử màu vàng bị hắn dùng ý niệm giam cầm lại đây, xuất hiện ở phụ cận, đúng là ấu tử duy nhất của Thánh Hoàng tử, với vạn năm làm đơn vị, kiếp này hắn lại phá vỡ Thần Nguyên lén chạy tới.

- A! Diệp thúc thúc, ngài còn trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ mới qua vài năm sao?

Tiểu Thánh Viên bộ dáng chỉ có vài tuổi, vò đầu mơ hồ nói.

- Ngươi thật bướng bình, như thế nào lại lén chạy ra ngoài?

Diệp Phàm hỏi.

- Ta không phải đi Bàn Đào, cũng không phải muốn chuồn ra đi chơi!

Tiểu hầu tử giấu đầu lòi đuôi, đôi mắt to chuyển động nhanh như chớp, nhưng sau một lúc lâu, lại đột nhiên nhếch miệng khóc, nói:

- Diệp thúc thúc! Ta nhớ phụ thân và nương!

Diệp Phàm ôm hắn lên, rồi sau đó đặt trên đầu vai, mang theo hắn đi dạo qua một vòng trong giới hồng trần, không là gì khác, chỉ mang theo hắn đi dạo cho thống khoái.

Thiên Đế xuất hành lần này, dọa khiếp rất nhiều địa vực, rất nhiều người đều giật mình, thầm cảm khái con tiểu hầu tử kia thật sự là quá may mắn, không ngờ có thể ngồi ở trên vai Thiên Đế.

Ở kiếp này, có thể có một tiểu bướng bình nhảy ra, chùi nước mắt khóc lóc kể lể với Diệp Phàm, khiến hắn cảm thấy thực ấm áp, vì vậy rất là cưng chiều.

Đương nhiên, cuối cùng Diệp Phàm cũng phải phong ấn tiểu hầu tử lại, đây là hy vọng của Thiên Đình, căn cốt xưa nay hiếm thấy, có được tất cả ưu thế của hai Đại Thánh Viên tộc.

- Diệp thúc thúc! Qua một đoạn thời gian ta còn có thể tìm tới ngài vui chơi nữa hay không?

Trước khi bị phong vào Thần Nguyên, tiểu hầu tử sợ hãi mà lại tràn ngập mong được hỏi.

Diệp Phàm thưởng hắn một cái tát, trực tiếp phong ấn.

Thời gian như nước chảy, ở kiếp này, Diệp Phàm chứng kiến mấy thế hệ thiên kiêu trên trần thế quật khởi, thành danh, già đi... trên thế gian này hắn lại đã vượt qua hai vạn năm.

Ở trong năm tháng còn lại, hắn đạp chân khắp trong thiên địa, vào núi tìm long mạch, xuống đất tìm nơi tạo hóa nghịch thiên, như là đang tìm kiếm thứ gì.

- Thiên Đế dự cảm đại nạn đã tới, nên tìm một chỗ huyệt mộ để mai táng chính mình!

Mọi người than nhẹ, anh kiệt dù vĩ đại mấy đi nữa cũng có một ngày đi tới hướng chung điểm, mặc dù Diệp Phàm thân là Thiên Đế, nhưng chỉ cần không tự chém một đao, không hóa thành vùng cấm, không dùng thủ đoạn đặc thù tự phong, hắn vẫn như cũ phải già cả, chết đi.

Nhưng cả đời này, hắn tự tay bình định năm đại vùng cấm, bản thân làm sao có thể noi theo?

Mọi người có thể đoán được, Thiên Đế công tích chấn cổ kim, chiến lực có thể phạt tiên chung quy cũng phải chết đi, hẳn là kết thúc ở kiếp này, bởi vì Bất tử dược đã vô dụng với hắn.

Năm tháng vội vàng trôi qua, kiếp này Diệp Phàm lại sống đến hai vạn sáu ngàn năm, quả thực là chấn khiếp thế gian, cộng tất cả hắn sống trên đời hơn năm vạn năm!

- Thiên Đế dù chính là Thần minh tối cao cũng chết!

Cả thế gian đều cảm thán.

Diệp Phàm đi một mình ở trong tinh hải, thế nhân đều nghĩ rằng hắn đang tìm huyệt mộ Thiên Đế, lại hoàn toàn không biết nỗi lòng của hắn, kỳ thật là hắn muốn tìm ra quái vật kia.

Diệp Phàm thở dài, đối phương thực có thể ẩn nhẫn.

Ngày nay huyết khí hắn suy yếu, kiếp này phải chung kết, chiến lực suy giảm mạnh, tình cảnh nguy hiểm thật sự rồi.

Một năm này, huyết khí hắn khô kiệt, đầu bạc bay phất phơ, thân thể khô gầy, anh hùng lúc tuổi già, sống không được thời gian bao lâu nữa, hắn một mình cô độc đi trong vũ trụ.

Có người nhìn thấy, không kiềm nổi bi thương, ngay cả Thiên Đế đều già lão đi, lại không thấy được bất hủ.

- Thiên Đế!

Diệp Phàm đi ngang qua các vực, như là cáo biệt với vũ trụ này, cáo biệt lần sau cùng với các tộc, rất nhiều người đều không kiềm nổi bi thương.

Nhìn một nhân vật chí cường kết thúc như vậy, rất nhiều cường giả đều khó chịu trong lòng, thiên Đế già đi, suy vong, chính là tới thời điểm chung kết một thời đại.

"Ầm!"

Đột nhiên, bùng phát một cổ khí tức chí cường, từ trên trời giáng xuống một bàn chân to, đạp xuống Diệp Phàm huyết khí suy tàn.

- Cái gì, đó là ai? Dám bất kính với Thiên Đế như vậy, dùng chân đạp trên đầu hắn!

Một ít thánh hiền một đường đi theo ở phía sau muốn tiễn đưa Thiên Để, tất cả đều biến sắc, phẫn nộ quát lên.

Diệp Phàm quá khứ bình hắc ám náo động, càn quét cấm địa Sinh Mệnh, lưu lại công tích huy hoàng, các tộc kính ngưỡng, ai có thể sỉ nhục hắn như vậy?

Đạp trên đầu Thiên Đế, điều này thật sự là khiến thánh hiền các tộc giận không thể áp chế!

Cùng lúc đó, toàn thân Diệp Phàm mọc ra rậm rạp bộ lông màu vàng, bộ lông màu đỏ, bộ lông màu đen... cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.

- Thánh thể lúc tuổi già, Thiên Đế tuổi già, hắn gặp phải nguyền rủa đáng sợ nhất!

- Thiên Đế!

Mọi người kêu to, mọi người đều run sợ, vì hắn mà lo lắng, đều lộ ra vẻ cực kỳ bi ai và không đành lòng.

Bọn họ giúp không được gì, người xuất hiện với khí tức loại này tuyệt đối cái thế, nếu không có Thiên Đế đứng ở phía trước ngăn cản dao động, những người bọn họ này đều đã chết rồi.

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang, dập nát bầu trời, Thiên Đế toàn thân đều là bộ lông tung ra Đế quyền mà cùng không biết mấy vạn năm hắn chưa hề dùng tới!

Một kích này cổ kim đều run rẩy, một kích này dòng chảy thời gian nghịch chuyển, một kích này xỏ xuyên qua ba mươi ba tầng trời!

Thiên Đế già đi, nhiều năm không động can qua, vả lại huyết khí suy yếu, nhưng quyền của hắn như trước vẫn vô kiên bất tồi, bàn chân to trên bầu trời đạp xuống kia trực tiếp nổ tung, mưa máu bắn trút xuống.

Rồi sau đó, ầm một tiếng, toàn thân Diệp Phàm bốc lên ánh lửa vạn trượng, thiêu đốt sạch sẽ tất cả bộ lông, hiện ra lại chân thân.

Thiên Đế dù đã già vẫn như trước khí phách cái thế, vô địch thế gian, không người náo có thể khi dễ.

- Không hổ là Thiên Đế, huyết khí khô kiệt, còn có thể có chiến lực như vậy, đúng thật là khiến người ta bội phục, tuy nhiên ngươi vẫn phải chết!

Một người hạ xuống, toàn thân đều là lông rậm rạp.

Tiếp theo lại một người hạ xuống, rực rỡ loá mắt vô cùng thánh khiết, như Thần Nguyên hóa thành.

- Quái vật là hai người?

Diệp Phàm ngưng thần nhìn.

- Ta là Nguyên Quỷ!

- Ta là Nguyên Thần!

Hai người tự báo danh hiệu, lập tức gợi lên hồi ức xa xưa của Diệp Phàm kia: năm đó năm tháng ở Thần Thành Bắc Vực, khi hắn đang đổ thạch tìm nguyên đã nghe được rất nhiều truyền thuyết, đều là về Nguyên Quỷ và Nguyên Thần, chúng nó ăn Tiên Trân trong đá.

- Quái vật chính là các ngươi sao? Ngay cả hai Hoàng cũng không thấm vào đâu!

Diệp Phàm nói, mặc dù già rồi, nhưng như trước khí phách có một không hai, một cước đạp tới phía trước, phải bình định địch nhân.

- Sai làm rồi! Quái vật ngươi chờ đợi là ta, bọn chúng chỉ là đồng loại của ta!

Lại một thanh âm truyền đến, một kiện Thông Thiên Minh bảo lượn lờ tiên quang, xé rách vũ trụ xuất hiện.

Từ trong Minh khí kia đi ra một người toàn thân đều lượn lờ hỗn độn quang, khí tức cái thế!

- Sao có thể lại thiếu chúng ta!

Lời nói dứt, bốn người huyết khí chấn nhiếp muôn đời, cùng nhau tới, ở xa xa ẩn hiện một cái Cổ Quáng, giống như hắc động.

Bọn họ đến từ Cổ Quáng Thái Sơ, là vùng cấm Diệp Phàm vẫn luôn muốn bình định.

Ông một tiếng, hiện lên Sát trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn, bao phủ vòm trời cao, không ngờ Sát trận đồ bị bốn người này nắm trong tay, vây Diệp Phàm ở phía dưới, vài món Cổ Hoàng khí thay thế bốn thanh sát kiếm, hợp thành sát trận đệ nhất xưa nay.

- Thật sự là trận thế thật lớn a, bảy đại chí tôn ở thời điểm ta tới lúc tuổi già đều hiện ra!

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ.

- Ta chỉ muốn một lũ tinh huyết trong tim hắn, còn có dấu ấn của Thiên Đế còn sống, các máu thịt xương cốt khác của Thiên Đế đều về các ngươi!

Người đi ra từ trong Thông Thiên Minh bảo thân thể vờn quanh hỗn độn quang kia nói.

- Tiến hóa thành Tiên khí chân chính!

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào kiện Minh khí kia, không kiềm nổi thở dài, tuy nhiên tuy rằng đã là lúc tuổi già, bị hăm vào trong tuyệt trận, hắn vẫn như trước thần uy áp vũ trụ, thanh âm truyền đi khắp chín tầng trời mười tầng đất:

- Ta là Thiên Đế, phải trấn sát hết thảy kẻ địch của thế gian!

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Già Thiên

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Thần Đông.
Bạn có thể đọc truyện Già Thiên Chương 1880: Bất tường lúc tuổi già được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Già Thiên sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close